Tả cảnh đẹp em đã gặp trong mấy tháng nghỉ hè
– Bài làm 1 Trong tháng nghĩ hè vừa qua gia đình em đã có 1 kỳ nghĩ hè vui vẻ ở rất nhiều nơi nhưng không nơi nào để lại nhiều ấn tượng trong em và nhiều cảm xúc khó quên như ở Đồng Tháp. Nhìn từ xa em không tin vào mắt mình nữa, trước mắt em là 1 màu xanh ...
– Bài làm 1
Trong tháng nghĩ hè vừa qua gia đình em đã có 1 kỳ nghĩ hè vui vẻ ở rất nhiều nơi nhưng không nơi nào để lại nhiều ấn tượng trong em và nhiều cảm xúc khó quên như ở Đồng Tháp.
Nhìn từ xa em không tin vào mắt mình nữa, trước mắt em là 1 màu xanh thẳm, một màu xanh của những lá cây và những là lục bình đang trôi dạt trên sông hiện ra trước mắt em. Càng đến gần vẻ đẹp của nó ngày càng đẹp và lung linh hơn, những đóa hoa sen đang đứng trên từng đám lá lục bình, những chú cá nhỏ đang bơi lượn xung quanh mặt sông theo từng đàn.
Sau khi ngắm nó một hồi em bắt đầu từ từ bước xuống khỏi cầu để được ngắm nhìn những bông hoa sen đang nở kĩ hơn và những đàn cá đang bơi lội vui vẻ cùng nhau. Khi chạm tay vào những đóa hoa sen em cảm nhận được sự mềm mại và mùi hương của nó tỏa ra thơm ngát như đang đứng trên 1 khu vườn chỉ trồng toàn hoa sen.
Ngắm nhìn nó được một lát em lại phát hiện rằng xung quanh những bông hoa sen đó còn có những chú chim non đang hót líu lo trên những cành cây, chúng hót véo von hòa cùng tiếng gió như một khúc nhau êm dịu.
Em cứ mãi say mê ngắm nhìn nó đến thơ thẩn và không hay biết gì nữa, khi em nhìn lại thì thấy bầu trời đã bắt đầu sụp tối và cũng là lúc nên về nhà nghĩ ngơi sau khi đi tham quan khắp mọi nơi ở nơi này.
Em đã thức dậy từ rất sớm để đứng trên 1 ngọn đồi cao để ngắm nhìn bình minh lên, buổi sáng ở Đồng Tháp thật đẹp, khi đứng ở trên cao nhìn xuống vào buổi sáng sớm tinh mơ em thấy được mặt trời đang từ từ hiện lên như một quả cầu lửa khổng lồ đang nhoi lên từ lồng đất và những chú chim non từ đâu bay đến và hót véo von hòa cùng tiếng gió như đang hát một khúc nhạc ban mai chào mừng nắng sớm. Bầu trời buổi sáng trong xanh và cao vời vợi khi nhìn lên em tưởng tượng như mình đang được bay bổng trong vùng trời bát ngát. Phía sau bầu trời là những đám mây trắng bồng bềnh trôi như những tấm nệm bông trắng xóa giữa bầu trời và từng làn gió vu vơ thoáng qua tạo cho em một cảm giác mát mẻ và thoải mái khi ngắm nhìn nó.
Mãi ngắm nhìn nó nên em đã quên mất thời gian lúc nào không hay, mặt trời đã càng ngày càng lên cao hơn báo hiệu cho 1 buổi trưa đã đến. Buổi trưa ở đó rất nắng gắt nhưng các cô, chú vẫn phải đi ra hồ để hái bông sen mặc cho thời tiết có nóng bức đến cách mấy.
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, cũng đến lúc phải chia tay nơi này, một nơi đầy lý thú và tươi đẹp khiến cho em mãi cũng không quên được cảnh tượng ấy. Em mong rằng sau này vẫn còn có cơ hội để được đi du lịch ở Đồng Tháp để xem lại cảnh vật ở nơi đây.
– Bài làm 2
Tôi yêu tha thiết và chân thành quê nội của tôi. Bởi ở nơi ấy tôi có một tuổi thơ đầy ắp những kỉ niệm vui buồn. Không chỉ có vậy, khi ở đó tôi còn được chiều chuộng, yêu thương và dần lớn khôn trong vòng tay ấm áp của mẹ, của bà.
Quê tôi nằm ngay bên cạnh sông Thương. Con sông hiền hoà đúng như cái tên của nó. Làng quê tôi nghèo và lam lũ nhưng hàng ngàn đời nay nó vẫn yên bình và đặc biệt rất nên thơ. Tôi nhớ mình đã từng say sưa suốt cả ngày trên cánh đồng rợp màu xanh của ngô, của lúa. Nhưng có lẽ, đọng lại da diết nhất trong trái tim của tuổi thơ tôi là vẻ đẹp dòng sông Thương.
Sông Thương không dữ dội như những con sông khác. Sáng nào cũng vậy, khi ông mặt trời cùng chú gà trống choai gõ cửa mọi nhà, tôi lại có thói quen chạy lên bờ đê để ngắm dòng sông đang uốn mình trôi mềm mại. Những gợn nước nhỏ li ti cứ thế đuổi nhau liên tiếp chẳng biết đang đuổi theo những cơn gió nhẹ hay theo những tia nắng mặt trời. Gió từ dưới sông lúc ấy thổi lên mát rượi làm tung mấy lọn tóc mềm trên cái trán nhỏ xíu của tôi. Cái cảm giác nhỏ ti nhưng ngây ngất ấy sau này đi xa chỉ cần tưởng tượng lại là tôi đã thấy bồi hồi và xao xuyến lắm rồi!
Dòng sông bừng sáng hẳn khi ông mặt trời rực rỡ lên cao. Lúc ấy dòng sông như được dát một thảm thủy tinh lên bề mặt. Khi còn nhỏ, tôi thường hỏi mẹ về những đoá hoa thủy tinh lung linh nhiều màu sắc ấy. Mẹ nói: Đó là những bông hoa nắng, trời làm duyên cho non nước xứ mình. Sau này tôi mới hiểu đó không chỉ là vẻ đẹp của dòng sông quê tôi. Nhưng dù sao đó cũng vẫn là một kỉ niệm tuổi thơ sâu sắc lắm! Những hôm trời trong và ánh dương rực vàng như thế, tôi có thể quan sát dọc hai bên bờ của dòng sông. Ở đó có những bờ cỏ um tùm xen lẫn những đám rành rành với những cánh hoa trắng muốt đang khoe mình trên mặt nước trong veo. Cảnh dòng sông lúc ấy khiến tôi và lũ bạn thích thú vô cùng.
Sông Thương đã đẹp và quyến rũ nhưng tôi và cả người dân quê tôi nữa còn phải mang ơn dòng sông nhiều lắm. Sông cho tôm, cho cá nuôi bao thế hệ làng tôi khôn lớn rồi đi xa. Sông lại mang phù sa cho cây cối, cho những cánh đồng, những mùa vụ bội thu. Mỗi mùa nước lũ dâng lên rồi nước rút, dòng Thương lại trải những thảm phù sa lên cả cánh đồng rộng lớn ngoài làng. Dòng sông cứ thế âm thầm bồi đắp những ngày mùa no ấm cho cả làng tôi. Với tôi và cả lũ trẻ con trong xóm, dòng sông còn là dấu ấn khó quên của những buổi trưa hè oi ả ngụp lặn mát lành trong dòng nước trong veo, hay những đêm trăng cùng nhau hò hét vui đùa với bao trò chơi thú vị.
Những hình ảnh đẹp của dòng sông đã làm nên một phần trong trẻo của tuổi thơ tôi. Dòng sông đã là bạn của bao người, nay lại thủy chung son sắt với tuổi thơ tôi. Vì thế mà chẳng có gì lạ khi nó trở thành một mảnh hồn làng (chữ dùng của Tê Hanh) trong trái tim của những người dân quê tha thiết như tôi.