Tà áo trắng
Đánh giá bài viết Chiều tơ vương nắng đàn cò trắng. Vạt trắng trinh nguyên rộ phố phường. Tôi về chăm bón vườn hoa cúc. Ấp ủ trong tim dáng người thương. Góc phố con đường thân quen quá. Tìm dấu chân ai bước đến trường. Mỗi chiều tan học thầm đứng đợi. Rải khúc tương tư rợp góc đường. Thương mái ...
Đánh giá bài viết Chiều tơ vương nắng đàn cò trắng. Vạt trắng trinh nguyên rộ phố phường. Tôi về chăm bón vườn hoa cúc. Ấp ủ trong tim dáng người thương. Góc phố con đường thân quen quá. Tìm dấu chân ai bước đến trường. Mỗi chiều tan học thầm đứng đợi. Rải khúc tương tư rợp góc đường. Thương mái tóc thề phơi trong nắng. Giọt mồ hôi đọng ướt tóc ...
Chiều tơ vương nắng đàn cò trắng.
Vạt trắng trinh nguyên rộ phố phường.
Tôi về chăm bón vườn hoa cúc.
Ấp ủ trong tim dáng người thương.
Góc phố con đường thân quen quá.
Tìm dấu chân ai bước đến trường.
Mỗi chiều tan học thầm đứng đợi.
Rải khúc tương tư rợp góc đường.
Thương mái tóc thề phơi trong nắng.
Giọt mồ hôi đọng ướt tóc mai.
Van trời thôi chiếu tia nắng chói.
Để mái huyền nhung mọc thêm dài.
Lối về vướng bụi cay đôi mắt.
Anh nguyện làm phu để quét đường.
Vườn nay đã rộ màu cúc trắng.
Hái đóa tặng em hỡi người thương.
Rợp cả trời thơ ôi màu trắng.
Quê hương bỗng đẹp bởi đàn cò.
Thi nhân dừng bước đường gió lộng.
Tung tăng cùng nhịp tuổi học trò.
Hỡi cô áo trắng trăng mười tám.
Có kẻ si mê đứng cuối đường.
Vướng bận gì chăng trong tim bé.
Lối về có nhặt sợi nhớ thương.
Thanh thanh em đạp xe ngược gió.
Nghe thoảng mùi hương của má hồng.
Vạt trắng trong tay em giữ chặt.
Như giữ hồn ai giấc mộng thầm.
Em cô tiên nữ khối mười hai.
Dấu cả trời thơ trong áo dài.
Vỗ về thương nhớ màu cúc trắng.
Như dấu tương tư bóng hình ai.
Hàng cây phượng vĩ xanh màu lá.
Nét ngọc em qua mát bóng đường.
Đầu hè búp phượng nhô màu đỏ.
Là lúc lòng tôi đỏ màu thương.
Từ dạo chia tay hè lưu luyến.
Trôi lạc bước chân giữa dòng đời.
Bao giờ trở lại dòng tương ấy.
Tim có già không giữa dòng trôi.
Tháng năm cách biệt thân lưu lạc.
Trở lại phố xưa dấu êm đềm.
Tan tác hồn ai chiều thu đến.
Đâu dáng người thương ở cuối đường.
Nguyên Thạch