28/05/2017, 14:58

Suy nghĩ về sự đồng cảm, sẻ chia

Suy nghĩ về sự đồng cảm, sẻ chia – Bài làm 1 Ngày nay xã hội đang trong thời kì hội nhập và phát triển, cuốn theo ấy là sự đổi thay khác trước, từ nhịp sống bề bộn, bon chen cho đến những truyền thống đạo lí làm người cũng bị xoay vần. Trong xã hội ấy, con người dường như đã trở nên vô tình ...

Suy nghĩ về sự đồng cảm, sẻ chia – Bài làm 1 Ngày nay xã hội đang trong thời kì hội nhập và phát triển, cuốn theo ấy là sự đổi thay khác trước, từ nhịp sống bề bộn, bon chen cho đến những truyền thống đạo lí làm người cũng bị xoay vần. Trong xã hội ấy, con người dường như đã trở nên vô tình với cuộc sống của người khác, để “mạnh ai nấy lo”. Nhưng cuộc sống vốn không có gì tuyệt đối, bởi vậy bên cạnh đó cũng có hàng ...

– Bài làm 1

Ngày nay xã hội đang trong thời kì hội nhập và phát triển, cuốn theo ấy là sự đổi thay khác trước, từ nhịp sống bề bộn, bon chen cho đến những truyền thống đạo lí làm người cũng bị xoay vần. Trong xã hội ấy, con người dường như đã trở nên vô tình với cuộc sống của người khác, để “mạnh ai nấy lo”. Nhưng cuộc sống vốn không có gì tuyệt đối, bởi vậy bên cạnh đó cũng có hàng triệu trái tim đã cất lên tiếng nói yêu thương, đang lắng mình để nhìn quanh, đồng cảm và sẻ chia với những đồng loại còn khổ đau, bất hạnh của mình, để phát huy những truyền thống tốt đẹp mà xưa nay ông cha ta vẫn luôn gìn giữ.

Một nhà văn Nga đã nói “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc cực mà là nơi không có tình thương”. Đã là con người sống không có tình thương thì chẳng khác gì loài vật, cũng chẳng khác chi một cái xác không hồn, tồn tại giữa dòng đời một cách vô nghĩa và sẽ chết dần chết mòn trong cô đơn, lạnh lẽo. Người đời cũng có câu “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”, bởi vậy cho và nhận đã trở thành quy luật của cuộc sống, làm người phải có qua có lại, tồn tại giữa tập thể, cộng đồng của ta không chỉ biết có mình. Cuộc sống ngày nay đã đổi thay nhưng tình người thì không gì có thể thay đổi được.

Từ thuở khai thiên lập địa, khi con người còn sống trong cảnh phó thác số phận của mình cho thiên nhiên, khi hai chữ “văn minh” chưa được thành hình thù rõ rệt trong trí óc của con người thì cha ông ta đã biết hai chữ “tình người”, đã biết đến cái “nghĩa vụ” của người đối với người, để từ đó luôn nhắc nhở nhau “Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng” hay “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, “Lá lành đùm lá rách”, “Bầu ơi thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”. Vậy thì tại sao chúng ta – những lớp con cháu đi sau, đã và đang sống trong thời kì “văn minh” nở rộ, bao nhiêu thuyết lí đẹp đẽ đã ra đời không cố gắng phát huy những truyền thống tốt đẹp đó của ông cha.

Dù đang phát triển nhưng “đất nước chúng ta còn nghèo, dân ta còn đói khổ, đồng bào ta không phải ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”, bên cạnh những tòa nhà cao ốc, những ngôi biệt thự sang trọng với những tiện nghi đầy đủ thì vẫn tồn tại đâu đó những khu nhà ổ chuột, lụp sụp, nhà tranh vách đất với những bữa cơm đạm bạc, thiếu thốn đủ đường, những đứa trẻ nghèo phải bỏ học đi kiếm kế sinh nhai, vẫn còn đó những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, không nơi nương tựa. Cuộc sống của không ít đồng bào ta đang còn chìm trong cảnh bần hàn, đang cần lắm những bàn tay góp sức, sẻ chia.

Vậy đồng cảm và sẻ chia là gì? Nếu muốn nói cho rõ, cho rạch ròi thì rất khó bởi nó xuất phát từ trái tim con người. Nhưng làm sao có thể hiểu được nhịp đập của từng trái tim, cho nên mọi cách hiểu về nó chỉ mang tính khái quát mà thôi. Ở một khía cạnh nào đó có thể hiểu đồng cảm là biết rung động trước những buồn vui của người khác, hiểu và cảm thông với những gì đang diễn ra xung quanh cuộc đời họ và luôn đặt mình trong hoàn cảnh của người khác để nhìn nhận vấn đề, từ đó thể hiện thái độ quan tâm của mình. Đồng cảm đi từ con tim đến mách bảo chúng ta hành động, tạo nên sự sẻ chia, sẻ chia là cùng người khác san sẻ niềm vui, nỗi buồn, sẵn sàng có mặt khi người khác cần mình, không tỏ thái độ thờ ơ, vô cảm trước nỗi đau của người khác cũng như không ganh ghét, đố kị, nhạo báng vinh quang, niềm vui của họ.

Đồng cảm và sẻ chia tuy không cùng chung một “đất nước” nhưng chúng có chung một “biên giới”, đó là đem đến niềm vui cho người khác hay ít nhất là giảm bớt một phần nỗi buồn đau trong họ, đồng thời làm cho giá trị của bạn trong mắt mọi người cao hơn, nó xiết chặt thêm tình nghĩa đồng bào, làm cho người gần người hơn.

Tự nhiên sinh ra con người bình đẳng nhưng sự trôi dạt, xô đẩy của dòng đời, của hoàn cảnh đôi khi đã phân hóa, tạo ra con người với những cảnh đời khác nhau, có kẻ giàu người nghèo và những con người chân chính luôn muốn rút ngắn, lấp đầy khoảng cách ấy bằng tình thương, lòng nhiệt tình. Và trên thực tế, đã có rất nhiều nghĩa cử cao đẹp đã được “thực hành” và đem lại nhiều kết quả không nhỏ.

Từ lâu, tinh thần đồng cảm và sẻ chia đã trở thành nhu cầu của con người Việt Nam nhân ái, nồng hậu và ngày nay nó vẫn luôn thường trực trong nếp nghĩ, nếp sống của người dân Việt. Lúc trước, dân ta lâm cảnh thiếu cơm gạo, thậm chí chết đói vậy mà họ vẫn san sẻ cho nhau từng miếng cơm, hạt muối “tối lửa tắt đèn có nhau”, sống cùng sống chết cùng chết; ngày nay nét đẹp văn hóa ấy vẫn còn được bảo tồn và phát huy, nhiều ngôi nhà tình nghĩa được xây dựng, nhiều trường học dành riêng cho trẻ em nghèo, trẻ em khuyết tật đã được đưa vào hoạt động.

Xoáy theo vòng quay của sự phát triển công nghiệp, môi trường ngày càng bị tàn phá và hủy diệt. Con người lâm vào cảnh khốn cùng không chỉ vì thiếu cái ăn cái mặc mà còn bị sự “trả thù” của thiên nhiên, chịu những cơn giận dữ của đất trời. Nước ta, dù đang bước đi trên con đường công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước nhưng phần lớn nhân dân ta sống nhờ vào việc sản xuất nông nghiệp, phụ thuộc rất nhiều vào thiên nhiên. Một đầm cá, một ao tôm giá trị hàng chục triệu, một cơn lũ quét qua đủ khiến cho một ông chủ trở thành một con nợ. Ngô lúa, hoa màu đang đến mùa thu hoạch, một đợt hạn hán hay một đợt mưa kéo dài, một trận dịch bệnh cũng đủ làm cho nhiều gia đình rơi vào cảnh màn trời chiếu đất. Không những thế, đôi khi những trận “trả đũa” của thiên nhiên còn ảnh hưởng đến cả một vùng lớn như năm 2006, khi cơn bão Chanchu tràn bờ đi qua miền Trung nước ta đã khiến người dân nơi đây phải khốn đốn, chịu nhiều thiệt hại về người và của nhưng bù lại, họ nhận được sự cảm thông chia sẻ của đồng bào cả nước. Dù được sự giúp đỡ quan tâm của Đảng, Nhà nước và sự chung tay góp sức của nhân dân cả nước để người dân miền Trung có thể khắc phục thiên tai thì nỗi đau thiệt hại về người là không thể bù đắp được, nhưng họ vẫn cảm thấy ấm lòng khi nhận được sự đồng cảm sẻ chia từ mọi miền Tổ quốc.

Để thể hiện tinh thần tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách của người dân Việt Nam, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam – một tổ chức chính trị có vai trò tập hợp, tăng cường khối đoàn kết toàn dân cũng đã đứng ra phát động và thành lập quỹ “Vì người nghèo” để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, cơ cực vượt lên số phận, để có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Mang thông điệp yêu thương, những phong trào giúp đỡ người nghèo, trẻ em lang thang cơ nhỡ, trẻ em khuyết tật, người già neo đơn… đã trở thành nguồn động viên để những người có hoàn cảnh khó khăn có thêm sức mạnh, niềm tin phấn đấu vì một tương lai hạnh phúc, tốt đẹp hơn.

– Bài làm 2

“Thương người như thể thương thân” là đạo lí tốt đẹp của dân tộc ta. Tình thương là lẽ sống tốt đẹp của triệu triệu con người Việt Nam, truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác, ngày một phát triển mạnh mẽ và sâu sắc. Tình thương, lòng nhân ái là một biểu hiện rõ nét về đạo đức của mỗi người. Tình thương, lòng nhân ái được biêu hiện một cách cụ thể qua thái độ và hành động, đó là đồng cảm và sẻ chia.

Có thương người mới biết đồng cảm và sẻ chia. Nhìn thấy người bất hạnh, tàn tật, ốm đau, đói khổ, hoạn nạn, ta động lòng thương, ta rơi nước mắt, đó là đồng cảm. “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, đó là san sẻ. Sau Cách mạng tháng Tám năm 1945, Bác Hồ kêu gọi toàn dân "diệt giặc đói, diệt giặc dốt, diệt giặc ngoại xâm”. Bác Hồ cũng như hàng triệu gia đình đã giảm bớt khẩu phần hàng ngày, dành gạo để cứu đói. Chiến thắng được giặc đói lúc bấy giờ là một thành tích to lớn của cách mạng, là do sức mạnh lòng nhân ái của nhân dân ta.

Sau ba mươi năm chiến tranh, nước ta hiện có hàng chục vạn nạn nhân chất độc da cam. Hàng triệu đồng bào ở vùng sâu, vùng xa còn sống trong cảnh nghèo khó, thiếu thốn, khó khăn. Lũ lụt, bão tố xảy ra triền miên, gây ra cánh người chết, cảnh màn trời chiếu đất, cho nhiều gia đình. Nhiều học sinh đến trường bị nước lũ cuốn trôi; nhiều ngư dân ra khơi đánh cá bị sóng gió cuốn mất tích. Trước những cảnh đau lòng đó, ai mà chẳng động lòng thương, ai mà chẳng rơi nước mắt?

Các phong trào quyên góp do Mặt trận Tô quốc phát động để cứu giúp, để ủng hộ các nạn nhân chất dộc da cam, các bệnh nhân nhiễm HIV – AIDS đã được đồng bào ta hưởng ứng nhiệt liệt. Nhiều Việt kiều đã gửi về hàng trăm triệu đồng đóng góp vào quỹ từ thiện được báo chí ngợi ca. Phong trào giúp học sinh nghèo, học sinh khó khăn được đông đảo thầy cô giáo và các bạn trẻ tham gia nhiệt liệt. Tất cả các phong trào đó đã nói lên một cách cảm động sức mạnh đoàn kết., truyền thống nhân ái vô cùng tốt đẹp của dân tộc Việt Nam chúng ta.

Đồng cảm và sẻ chia đã trở thành bài ca, tiếng hát của cả cộng đồng dân tộc. Đồng cảm và sẻ chia đã trở thành tiếng gọi của lương tâm. Đồng cảm và sẻ chia đã trở thành sức mạnh đẩy lùi khó khăn, hoạn nạn.

Nói đến đồng cảm và sẻ chia trong xã hội ta ngày nay, tôi không bao giờ quên câu ca mà bà nội tôi vẫn nhắc các con, các cháu:

Nhiễu điều phủ lấy giá gương,

Người trong một nước phải thương nhau cùng.

Từ khóa từ Google

0