Suy nghĩ về câu tục ngữ Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng – Văn mẫu lớp 7
Đánh giá bài viết Suy nghĩ về câu tục ngữ Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nam Định Từ xưa đến nay, dân tộc Việt nam ta luôn đề cao tư tưởng nhân ái, một đạo lí cao đẹp. Bởi vì chúng ta đều là con Rồng cháu ...
Đánh giá bài viết Suy nghĩ về câu tục ngữ Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nam Định Từ xưa đến nay, dân tộc Việt nam ta luôn đề cao tư tưởng nhân ái, một đạo lí cao đẹp. Bởi vì chúng ta đều là con Rồng cháu Tiên, đều được sinh ra từ cha Lạc Long Quân và mẹ Âu Cơ nên truyền thống “lá lành đùm lá rách ...
Suy nghĩ về câu tục ngữ Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nam Định
Từ xưa đến nay, dân tộc Việt nam ta luôn đề cao tư tưởng nhân ái, một đạo lí cao đẹp. Bởi vì chúng ta đều là con Rồng cháu Tiên, đều được sinh ra từ cha Lạc Long Quân và mẹ Âu Cơ nên truyền thống “lá lành đùm lá rách cũng được phát huy qua nhiều thế hệ. Những tình cảm cao quí ấy được kết tinh, hội tụ và phản ánh qua những tác phẩm văn học dân tộc. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu những vấn đề trên qua bài chứng minh dưới đây.
Nói văn học dân tộc ta luôn ca ngợi lòng nhân ái và tình yêu thương giữa người và người quả không sai. Trước hết Văn học của ta đề cập đến tình cảm trong gia đình, bởi gia đình là nơi con người sinh ra và lớn lên, là chiếc nôi khởi nguồn và nuôi dưỡng của lòng nhân ái. Trong đó thì tình mẫu tử là cao quí hơn cả. Hình ảnh cậu bé Hồng trong tác phẩm “những ngày thơ ấu”, đã cho chúng ta thấy rằng: “tình mẫu tử là nguồn thiêng liêng và kì diệu, là mối dây bền chặt không gì chia cắt được”. Cậu bé Hồng phải sống trong cảnh mồ côi, chịu sự hành hạ của bà cô, cha mất, mẹ phải đi tha hương cầu thực, ấy vậy mà cậu không hề oán giận mẹ mình, ngược lại lại vô cùng kính yêu, nhờ thương mẹ. Câu chuyện đã làm rung động biết bao trái tim của độc giả. Không chỉ phản ánh tình mẫu tử, văn học còn cho ta thấy một tình cảm vô cùng đẹp đẽ, sâu sắc không kém, đó là tình cảm vợ chồng. Tiểu thuyết “tắt đèn” của nhà văn Ngô Tất Tố là minh chứng rõ nét nhất cho điều này. Nhân vật chị Dậu được tác giả khắc họa thành một người phụ nữ điển hình nhất trong những năm 30-40. Chị là một người vợ thương chồng, yêu con, luôn ân cần, nhẹ nhàng chăm sóc cho chồng dù trong hoán cảnh khó khăn, nguy khốn như thế nào. Chị Dậu đã liều mình, đánh trả tên người nhà lí trưởng để bảo vệ cho chồng, một việc mà ngay cả đàn ông trong làng cũng chưa dám làm. Quả là đáng quí phải không các bạn! Thật đúng với câu ca dao:
“Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn”
Và chắc hẳn, những người nào đã và đang học cấp II đều biết đến truyện “cuộc chia tay của những con búp bê”. Thật cảm động khi chứng kiến cảnh 2 anh em Thành và Thủy chia tay nhau đầy nước mắt. Qua đó, văn học đã gửi đến chúng ta một tình cảm gắn bó giữa anh em với nhau trong gia đình:
“Anh em như thể tay chân
rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần”
Từ tình yêu thương trong gia đình, mở rộng ra ngoài xã hội thì có tình yêu đôi lứa, tình bạn bè… hay nói chung đó là tình yêu thương đồng loại mà văn học cũng như người xưa luôn để cập đến qua các câu ca dao như:
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng”
Cũng với nghĩa đó, người xưa lại nghĩ ra truyền thuyết “con Rồng cháu Tiên” giúp ta hiểu rõ hơn về từ “đồng bào”. Theo truyền thuyết thì mẹ Âu Cơ và cha Lạc Long Quân đã sinh ra một trăm trứng và nở ra trăm con, 50 người con xuống biển sau này trở thành người miền xuôi, còn 50 người con khác lên núi sau này trở thành các dân tộc miền núi. Trước khi đi, Lạc Long Quận có dặn Âu Cơ rằng: sau này có gì khó khăn thì giúp đỡ nhau. Điều đó cho thấy người xưa còn nhắc nhở con cháu phải biết thương yêu, tương trợ nhau. Mỗi khi miền nào trên đất nước ta có hoạn nạn, thiên tai lũ lụt thì những nơi khác đều hướng về nơi ấy, chung sức chung lòng quyên góp, ủng hộ vật chất lẫn tinh thần. Điều đó thể hiện tinh thần đoàn kết tương trợ của nhân dân ta đối với nhau.
Ngoài đời sống là thế, còn trong những câu chuyện cổ tích thì sao? Truyện cổ tích không đơn thuần chỉ là những câu chuyện hư cấu, tưởng tượng mà thông qua đó cha ông ta muốn gửi gắm những suy nghĩ, tình cảm, thể hiện những ước mơ, niềm tin về công lí. Và hơn thế nữa là tư tưởng nhân đạo của dân tộc ta, được lột tả một cách sâu sắc qua câu chuyện cổ tích “Thạch sanh” quen thuộc. Nhân vật Thạch sanh đại diện cho chính nghĩa, hiền hậu, vị tha, dũng cảm, sẵn sàng tha thứ cho mẹ con Lí Thông, người đã bao lần tìm cách hãm hại mình. Không những thế, khi 18 nước chư hầu kéo quân sang đánh Thạch Sanh nhằm cướp lại công chúa, chàng đã sử dụng cây đàn thần của mình để thức tỉnh binh lính, làm cho binh lính lần lượt xếp giáp quy hàng mà không cần động đến đao binh. Chẳng những thế, chàng lại mang cơm thết đãi họ trước khi rút về nước. Điều này làm ta chợt nhớ đến bài ” Bình Ngô Đại Cáo” của Nguyễn Trãi với tư tưởng nhân đạo cao cả:
“Đem đại nghĩa để thắng hung tàn
Lấy trí nhân để thay cường bạo”
Rồi câu chuyện “sọ dừa” cũng không kém phần í nghĩa. Tình thương người được thể hiện qua tình cảm của cô con gái út đối với sọ dừa. Cô út vẫn đưa cơm, chăm sóc sọ dừa một cách tận tình mà không hề quan tâm đến hình dáng xấu xí của chàng. Điều này nhắc nhở chúng ta không nên phân biệt đối xử với người tàn tật, có hình dáng xấu xí, đánh giá con người qua vẻ bề ngoài bởi vì: “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Con người thực sự của mỗi người chính là ở trong tâm hồn, tấm lòng của họ.
Bên cạnh việc ca ngợi những con người “thương người như thể thương thân”, văn học cũng phê phán những kẻ ích kỉ, vô lương tâm. Đáng ghê sợ hơn nữa là những người cạn tình máu mủ. Điển hình là nhân vật bà cô trong truyện “những ngày thơ ấu”, một người độc ác, “bề ngoài thơn thớt nói cười-mà trong nham hiểm giết người không dao”. Bà cô nỡ lòng nào lại nói xấu, sỉ nhục mẹ bé Hồng trước mặt bé-đứa cháu ruột của mình, lẽ ra bà cô phải đối xử tốt với bé Hồng để bù đắp lại những mất mát mà bé phải hứng chịu. Hay trong tiểu thuyết “Tắt đèn”, nhà văn Ngô Tất Tố đã cho chúng ta thấy sự tàn ác, bất nhân của tên cai lệ và người nhà lí trưởng. Chúng thẳng tay đánh đập những người thiếu sưu, đến những người phụ nữ chân yếu tay mềm như chị Dậu mà chúng cũng không tha. Thật là một bọn mất hết tính người. Còn những cấp bậc quan trên thì sao? Ông quan trong truyện “sống chết mặc bay” là tiêu biểu cho tầng lớp thống trị, quan lại ngày xưa. Trong cảnh nguy cấp, dân nhân đội gió, tắm mưa cứu đê thì quan lại ngồi ung ung đánh tổ tôm. Trước tình hình đó, ngoại trừ những tên lòng lang dạ sói như tên quan hộ đê thì có ai mà không thương xót đồng bào huyết mạch. Ngay cả khi có người vào báo đê vỡ mà hắn còn không quan tâm, bảo lính đuổi ra ngoài. Thật là lũ người bất nhân vô lương tâm phải không các bạn! Đến cuối truyện, khi quan lớn ù ván bài to thì cả làng ngập nước, nhà cửa lúa mà bị cuốn trôi hết, tình cảnh thật thảm sầu. Chính cao trào đó đã lên án gay gắt tên quan hộ đê, hay chính là đại diện cho tầng lớp thống trị, dửng dưng trước sinh mạng của biết bao người dân. Thật đau xót cho số phận người dân thời ấy!
Qua những tác phẩm văn học ở trên, chúng ta có thể thấy được rằng: văn học Việt Nam luôn để cao lòng nhân ái” Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng”, và cũng lên án kịch liệt những kẻ thờ ơ, vô trách nhiệm. Đây cũng là minh chứng rõ nét cho tư tưởng nhân đạo, tình yêu thương cao cả… đã trở thành một truyền thống cao đẹp, quý báu của dân tộc ta. Chúng ta cần phải biết yêu thương người khác, biết giúp đỡ nhau trong công việc cũng như trong học tâp để cùng nhau tiến bước trong cuộc sống, chung tay xây dựng đất nước giàu mạnh. Như nhà thơ Tố Hữu đã viết:
“Còn gì đẹp trên đời hơn thế
Người yêu người sống để yêu nhau”.
Suy nghĩ về câu tục ngữ Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng – Bài làm 2
Dân tộc ta với lịch sử bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước đã nêu cao ngọn cờ đoàn kết chống ngoại xâm và hết lòng đùm bọc, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Đó là một truyền thống tốt đẹp và nó đã đi vào ca dao được lưu truyền từ đời này qua đời khác, trong đó có câu:
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng”
Từ câu ca dao, ta thấy hiện lên một hình ảnh rất đẹp: Tấm “nhiễu điều” (lụa đỏ quý giá) phủ lên “giá gương” (chiếc khung để gắn, gương soi). Tấm lụa ấy che phủ cho tấm gương kia khỏi bị bụi bám mãi mãi sáng đẹp. Ngược lại tấm gưong ấy cũng nâng cao giá trị của tấm nhiều diều. Hai vật ấy gắn bó nhau và bổ sung giá trị cho nhau. Thông qua hình ảnh ấy, ông cha ta muốn gửi gắm tình cảm của mình: Mọi người trong nước phải sống thương yêu, đùm bọc, che chở lẫn nhau.
Thật vậy, đều được sinh ra từ một mẹ Âu Cơ, chúng ta mang chung dòng máu Rồng, Tiên, ai cũng là người Việt Nam. Do đó, dù ở nơi đâu ta cũng có mối quan hệ khắng khít với nhau. Đây chính là sợi dây vô hình nối kết các thành viên trong cộng đồng lại để tạo nên xã hội. Trong một làng, mối liên hệ này được thể hiện trong những khi “tối lửa tắt đèn”, những bát cơm, những viên thuốc, gói hàng… trao cho nhau bằng sự yêu mến đùm bọc lẫn nhau. Tinh thần này còn được biểu hiện rõ hơn khi trong nước bị giặc ngoại xâm thì nhân dân ở khắp mọi miền đều tham gia tích cực, quyết tâm đoàn kết chống quân thù “Hậu phương lớn yểm trợ cho tiền tuyến lớn nào lúa gạo, tiền bạc, thuốc men để ăn no đánh mạnh… Làm sao nói cho hết được tình cảm thương yêu, giúp đỡ, chia bùi sẻ ngọt của đồng bào ta khi có một vùng bị thiên tai lũ lụt. “Miếng khi đói bằng gói khi no”, “Lá lành đùm lá rách”… dù chỉ là những vật dụng tầm thường, như nồi niêu, chén bát… nhưng sao thấm đượm nghĩa tình của người cùng tiếng nổi, cùng dân tộc. Đây là việc làm của người được may mắn đang dang rộng vòng tay để chở che đùm bọc cho người không may gặp khó khăn, hoạn nạn. Nghĩa cử này tốt đẹp biết dường nào! Bởi là người lẽ nào ta thua vật vô tri giác “tấm nhiễu điều” kia sao? Cũng chính tinh thần đoàn kết yêu thương ấy mà nhân dân ta đã kề vai sát cánh trong hai thời kì kháng chiến để đi đến chiến thắng như hôm nay. Tinh thần đoàn kết ấy đã được nhân dân ta lưu truyền và phát huy từ đời này sang đời khác, đến hôm nay và cho cả mai sau. Và nó đã trở thành truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Phải nói rằng, bằng tinh thần đoàn kết, thương yêu đồng bào, giống nòi chính là cơ sở của tình yêu quê hương, đất nước. Và tình yêu ấy không phải là lời nói suông, mà phải được thể hiện bằng những việc làm cụ thể. Một hành động giúp người tàn tật, già cả; lời thăm hỏi các gia đình liệt sĩ, thượng binh, gói hàng cứu trợ đồng bào bị lũ lụt… tất cả những việc làm ấy là nghĩa cử cao đẹp, là kết quả của bài học tương thân, tương ái của mỗi chúng ta.
Thế nhưng, bên cạnh cách sống đẹp ấy cũng còn không ít kẻ chỉ nghĩ đến quyền lợi cá nhân. Họ sống sung sướng trên sự đau khổ, nghèo đói của người khác. Họ ngoảnh mặt làm ngơ trước cảnh “màn trời, chiếu đất” của đồng bào đồng loại. Đó là những biểu hiện suy thoái về đạo đức nhân cách. Họ đáng để cho người đời lên ăn và phê phán.
Yêu thương, đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau là một lối sống đẹp, biết trọng nhân nghĩa. Tuy nhiên ta phải biết đặt mình tình thương ấy đúng đối tượng, đúng hoàn cảnh. Đừng để cho những kẻ lười biếng, thụ động lợi dụng lòng tốt của ta mà trở nên ỷ lại, sống bám vào người khác. Ta cũng nên hiểu rằng giúp người khác vượt qua khó khăn để họ vươn lên trong cuộc sống tức là ta đã góp phần làm cho đất nước tiến tới phồn vinh, hạnh phúc. Việc làm này phải phát xuất từ tấm chân tình, từ lòng thương yêu người, thương yêu đồng loại thì mới đáng trân trọng.
Dù thời đại nào, đất nước có văn minh tiến bộ đến dâu, câu ca dao trên vẫn giữ nguyên giá tĩị của nó. Và trong từng bước đi lên xây dựng đất nước, tình thương yêu đoàn kết cần được kế thừa phát huy ngày càng mạnh mẽ hơn để mỗi người sát cánh bên nhau xây dựng một đất nước Việt Nam giàu đẹp, như Bác Hồ từng dạy:
Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết
Thành công, thành công, đại thành công
Từ khóa tìm kiếm
- nhiễu điều phủ lấy giá gương người trong 1 nước phải yêu jhua cùng