Status cho những ngày nắng với những cảm xúc tinh khôi
Nghĩ về nắng là lại nghĩ ngay về tuổi thơ, thời còn đi học. Thời đi học cắp sách phải gắn với hai phần ba với những tia nắng xuân man mác rồi thì cơn nắng gắt của mùa hè ôn thi rồi thì nắng vàng rộm hòa cùng màu vàng của hoa, của cờ ngày khai giảng. Tuổi thơ thật hạnh phúc biết bao khi cùng nhau ...
Nghĩ về nắng là lại nghĩ ngay về tuổi thơ, thời còn đi học. Thời đi học cắp sách phải gắn với hai phần ba với những tia nắng xuân man mác rồi thì cơn nắng gắt của mùa hè ôn thi rồi thì nắng vàng rộm hòa cùng màu vàng của hoa, của cờ ngày khai giảng. Tuổi thơ thật hạnh phúc biết bao khi cùng nhau vui đùa, đuổi bắt ngay trong sân trường dưới ánh nắng vàng ấm áp. Nhưng ai cũng phải giã từ cái tuổi học trò ngây thơ ấy phải lớn lên nhưng nắng tuổi thơ cũng lớn theo mình, cũng đi theo từng nhịp tuổi. Vẻ đẹp của nắng như vẻ đẹp của người phụ nữ xưa xinh, duyên, sắc xảo. Nắng ví với người phụ nữ thì ngoài những nét xinh duyên của ngày xưa còn có sự so sánh hiện đại: trẻ trung, tràn đấy sức sống.
Nắng hát trong tay
Nắng ôm bờ vai
Nắng vương áo dài
Nắng đánh thức môi thơm
Nắng cười long lanh mắt
Nắng mượt mà tóc em.
Mùa này nỗi nhớ phiêu linh, lòng người như có gió lùa trôi không hạn định. Nắng lang thang hoang hoải lạc đường tìm riêng hạnh phúc, để lại con phố bơ vơ, để lại phố vắng thẫn thờ với cái tiết trời mây đan kín lối, lạnh run run gõ nhịp ân tình, người lặng thinh mơ về một ngày nắng ấm trời xanh...
Chiều nay nắng đâu? Những con nắng trôi hoang? Những loài nắng vô tình… Chiều nay vắng nắng cũng chẳng có mưa, chiều lơ lửng giữa bến bờ quên nhớ đan xen, chiều rơi nhẹ nhàng vào lòng người, buồn thiu như một chiếc lá xa rời cõi cội. Chiều nay vàng rơi trên môi khô, thấm vào giọt cà phê đen như đôi mắt của nàng Tôn nữ. Chiều lãng đãng trên làn khói thuốc xanh xao, ma mị, cuốn hồn người vào cõi hư vô chờ đợi nỗi nhớ sang mùa…
Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ gió chong chóng sẽ quay, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy.
Chiều nay, mùa buồn bã thì thầm bên tai khe khẽ, nào có phải nắng rong chơi mà quên mất giờ này mùa đi ngang phố, chỉ là lòng người chưa đủ đong đầy chở nắng về thôi…
Phút giao mùa ta đã ước mưa rơi
Để cuốn trôi bao giấc mộng nửa vời
Ơ hay! Nắng? Tiếng rơi chiều rất khác
Vắng em rồi, có phải nắng chơi vơi?
Ta ngồi đây, lòng chùng xuống giữa đất trời quạnh hiu, nhâm nhi một điếu caraven và lặng nhìn những tia nắng đang giận hờn vì sau những cơn mưa, những tưởng dòng trôi sẽ khát khao những làn nắng ấm, nhưng không, không ai để ý đến nó cả, chẳng ai nghĩ rằng đó là những tia nắng cuối cùng không còn trở lại. Luôn có những thứ mới mẻ để thay thế và người ta.
Nắng vàng nhè nhẹ rơi áo em
Gió muộn mơn man quấn chân mềm
Hoàng hôn bẽn lẽn hôn vào tóc
Trời anh nghiêng ngả rớt vào đêm
Ta đợi chờ một tiếng phàn nàn, nhưng không thấy. Tất cả mọi thứ hiển hiện đang ngoài kia là những vạt nắng gầy guộc cố vươn qua bờ giậu để chạm đến những hạt nước còn đọng lại trên phiến lá, thắp lên những đóa hoa nắng li ti, những nụ cười tinh khôi, nhưng mỏi mệtquen như vậy rồi!
Ta gọi ai? Nắng có buồn chăng nắng?
Người tháng sáu sao mãi chẳng thấy về
Tim khắc khoải lời biệt ly mùa hạ
Nỗi tư tình giăng ngập kín hoang kê.
Lời kết: Vòm trời thênh thang chiều nay không đủ chỗ cho những nỗi buồn bé nhỏ. Nắng nhạt dần, màn đêmloang lổ in bóng trên người ta tự lúc nào không hề hay biết. Rồi sau một cuộc chia tay chắc ta sẽ biết trân trọng hơn những điều sắp đến, những người sắp đến. Bởi một lúc nào đó, một thời điểm nào đó, nó sẽ ra đi. Mãi mãi!