Status buồn Ngày bé chỉ mong mình lớn còn bây giờ "đã đủ lớn để mong mình bé lại"..
Có những lúc ta mong mình bé lại, trở về với ta của ngày xưa- một thời ngây ngô, vụn dại. Về với những buổi trưa hè lấm lem bùn đất, đôi chân trần cùng lũ bạn nô đùa trên khắp mọi nẻo đường quê. Về với những trậnđòn của bố mỗi lúc nghịch hư, phá phách, về với những gánh đồ hàng, chuồn ...
Có những lúc ta mong mình bé lại, trở về với ta của ngày xưa- một thời ngây ngô, vụn dại. Về với những buổi trưa hè lấm lem bùn đất, đôi chân trần cùng lũ bạn nô đùa trên khắp mọi nẻo đường quê.
Về với những trậnđòn của bố mỗi lúc nghịch hư, phá phách, về với những gánh đồ hàng, chuồn chuồn, châu chấu, đuổi bướm, ngắt hoa. Về với những góc phố thân quen luôn tràn ngập tiếng nô đùa.

Có đôi lần ta mong cho thời gian quay trở lại, chẳng phải để thay đổi quyết định, hay làm lại một điều gì đó còn nuối tiếc, mà đôi khi, ta mong quay trở lại chỉ là để tìm lại chính mình khi ấy, khi còn ngây thơ, khi còn vô tư với ánh mắt trong veo. Nơi ta tìm thấy tuổi thơ giấu kín trong chiếc đồng hồ thời gian chẳng bao giờ ngừng chạy, nơi ta ngơi nghỉ với cuộc đời, nơi ta bình lặng để an yên…
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thưở ấu thơ sao tràn đầy sắc màu rực rỡ thế. Cánh đồng xanh mê mải. Trời mây trắng dịu êm. Chuồn chuồn ớt thắm đỏ. Màu mực trong vở tím ngắt. Mèo vàng sưởi nắng lim dim. Trận mưa rào trên mái tôn xám. Da đen nhẻm chạy dưới trưa hè. Cả một thế giới rạng rỡ, tuyệt vời và trong vắt.
Đã bao giờ bạn chỉ muốn khóc thật to và trốn thật sâu? Đã bao giờ bạn muốn từ bỏ những nhộn nhịp, nhốn nháo ngoài kia chỉ để được giấu mình sau vạt áo sờn lưng mẹ? Được ngô nghê như những đứa trẻ ranh lần đầu chập chững học cách làm quen với cuộc sống.
- Status chênh vênh Trưởng thành ta phải học cách chấp nhận, vượt qua và bước tiếp
Đã bao giờ, đã bao giờ bạn thấy thế hay chưa? Đã bao giờ bạn dám chắc cuộc sống của mình đang có những ai? Bạn cần ai, và những ai cần bạn? Đã bao giờ đi giữa đám đông nhưng bạn vẫn thấy giật mình rằng vì sao lại cô độc quá…
Thế giới ngoài kia có bàn tay nào sẵn sàng nắm lấy và ủ ấm bạn hay không? Đã bao giờ bạn thôi hết băn khoăn, rằng vì sao người ta lại phải lớn? Đã bao giờ bạn ước giá mình cứ bé nhỏ mãi có phải tốt hơn không?
Tình cảm nhận thức và suy nghĩ của con người giữ lúc bé và lớn thật khác nhau. Có người từng nói như thế này:
“Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay.
Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn .
Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.
Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.
Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.
Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay.
Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được.
