Phát biểu cảm nghĩ về truyện ngắn “Tôi đi học” của Thanh Tịnh
Đề bài: Phát biểu cảm nghĩ về truyện ngắn "Tôi đi học" của Thanh Tịnh Bài làm Truyện ngắn "Tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh được xuất bản năm 1941, đây là một truyện ngắn vô cùng đặc sắc, miêu tả chân thực tâm lý của nhân vật trong ngày đầu được mẹ đưa tới trường trong ngày khai ...
Đề bài: Phát biểu cảm nghĩ về truyện ngắn "Tôi đi học" của Thanh Tịnh
Bài làm
Truyện ngắn "Tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh được xuất bản năm 1941, đây là một truyện ngắn vô cùng đặc sắc, miêu tả chân thực tâm lý của nhân vật trong ngày đầu được mẹ đưa tới trường trong ngày khai giảng.
Truyện ngắn "Tôi đi học" đã phác họa thành công nhân vật tôi với tâm trạng của hồi hộp, ngỡ ngàng của một chú bé lần đầu ngồi sau xe mẹ tới lớp, nhìn thấy những bạn nhỏ bằng tuổi mình, thấy bảng đen phấn trắng với biết bao nhiêu mới lạ.
Tác giả Thanh Tịnh đã vô cùng xuất sắc khi hóa thân vào một cậu bé mới sáu tuổi để nó lên cảm xúc của mình trong ngày đầu tựu trường, với biết bao bỡ ngỡ, ngơ ngác, biết bao nhiêu điều mới lạ chưa từng thấy trong cuộc đời của cậu bé.
Cảm xúc của tác giả được khởi nguồn từ những chiếc lá rụng vào mùa thu. Một buổi sớm mai gió se se lạnh. Đó chính là buổi tựu trường đáng nhớ. Một cậu bé được mẹ dắt tay đưa tới trường. Trong lòng cậu băn khoăn lắm, cậu bé tự đặt ra cho mình rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu bé cũng vui lắm và tự cảm nhận rằng mình đã trưởng thành, đã lớn lên một bước khi không còn đi chơi lông nhông, đi lội sông, thả diều như các bạn nữa.
Từ sâu thẳm trong đáy lòng cậu bé cảm thấy được rằng hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, là một ngày thiêng liêng đánh một dấu ấn mới trong cuộc đời mình nên cậu bé rất lo lắng, hồi hộp nhưng cũng cảm thấy tự hào, hạnh phúc.
Tất cả mọi thứ xung quanh cậu bé đều mới lạ, con đường làng vốn rất quen thuộc nhưng hôm nay tự nhiên cậu thấy nó kỳ diệu và mới mẻ hơn rất nhiều.
Cảnh vật làng quê bình thường chẳng làm cho chú bé để ý nhưng hôm nay trong lòng cậu bé đang có sự thay đổi lớn lao, nên cậu bé thấy mọi vật xung quanh mình hình như cũng đã thay đổi. Cậu cảm thấy mình đã trưởng thành không chơi bời lêu lổng như hội bạn thân thằng Quý, thằng Sơn nữa. Cậu cảm thấy mình đã trưởng thành, đã lớn hơn các bạn.
Ngày tựu trường đầu tiên chính là ngày lễ quan trọng trang nghiêm nó là kỷ niệm không bao giờ quên của cậu bé trong suốt quãng thời gian tuổi thơ cũng như trong suốt cuộc đời này.
Những câu bé, cậu bé được ba mẹ cho mặc quần áo đẹp, tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau giữa sân trường nắng le lói, cho nhau xem những quyển vở mới tinh còn thơm mùi giấy mới.
Cậu bé nhìn thấy mấy cô cậu ôm rất nhiều sách bút còn kèm theo thước kẻ, chú ngây thơ lắm còn nghĩ chắc người thạo lắm mới cầm nổi bút thước, mà không biết rằng bất kỳ người học trò nào cũng có những món đó bên người.
Khi lần đầu nhìn thấy ngôi trường tiểu học, chú bé nhân vật tôi vô cùng ngỡ ngàng, cảm thấy mới mẻ lắm. chú vô cùng kinh ngạc trước cảnh đông vui náo nức của ngày tựu trường. Ai ai cũng ăn mặc thật đẹp, gương mặt tươi vui rạng rỡ.
Chú nhìn thấy nhiều bạn gái xinh đẹp với những bộ vậy giống công chúa, rồi tóc thắt bím rất đáng yêu. Trong các bạn ấy cứ như những công chúa ở trong chuyện cổ tích vậy.
Rồi khi nghe tiếng trống trường, tiếng trống của ngày khai giảng tiếng trống tựu trường, dù ở đâu hay thời nào cũng mang cho mỗi thế hệ học trò những bồi hồi xúc động khó phai.
Trong khi các bạn học sinh xếp hàng để nối đuôi nhau vào lớp, tất cả đều vụng về lúng túng khi ngày đầu làm việc này, nhưng ai cũng thực hiện một cách nghiêm túc nhất.
Rồi khi ngồi vào bàn học, chú bé nhân vật tôi có cảm giác lâng lâng, man mác trong lòng, cảm thấy một mùi hương thơm kỳ lạ xông lên. Rồi chú nhìn lên những hình treo trên tường. Chú bé nhìn ra ghế và nhìn thấy người bạn xa lạ ngồi bên cạnh mình, nhưng rồi cảm giác xa lạ ấy không lâu, chỉ một lúc sau chú đã cảm thấy quyến luyến, yêu mến người ngồi bên cạnh mình.
Bằng bút pháp miêu tả tâm trạng nhân vật vô cùng tinh tế, nhà văn Thanh Tịnh đã ghi lại những kỷ niệm của mình một cách chân thực, với những tâm trạng hồi hộp, ngỡ ngàng của lần đầu tới lớp. Tác giả Thanh Tịnh đã miêu tả theo dòng thời gian từ sáng tới trưa rồi kết thúc câu chuyện vô cùng khéo léo, khiến cho người đọc dễ theo dõi và hiểu được diễn biến, tiến trình của câu chuyện.
Tôi đi học là một truyện ngắn chứa đựng nhiều chất thơ, thể hiện kỷ niệm tuổi thơ của tác giả trong ngày đầu tiên được mẹ dắt tới trường. Với chất thơ nhẹ nhàng, giọng văn trữ tình sâu lắng Thanh Tịnh đã gợi mở trong tâm hồn người đọc những kỷ niệm khó phai của ngày đầu tiên tựu trường.
Đó chính là kỷ niệm đẹp và sâu sắc nhất, vì thế hàng năm khi mùa thu tới trên khắp mọi miền tổ quốc các bạn học sinh là nô nức tựu trường sau những tháng hè nghỉ ngơi vui vẻ.
Đông Thảo