25/05/2017, 01:04

Phát biểu cảm nghĩ của về truyện ngụ ngôn Đeo nhạc cho mèo – Văn mẫu lớp 6

Đánh giá bài viết Phát biểu cảm nghĩ của về truyện ngụ ngôn Đeo nhạc cho mèo – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nghệ An Câu truyện ngụ ngôn mà em vừa học đó là đeo nhạc cho mèo đã cho em nhiều bài học quý báu, hay, hấp dẫn. Câu truyện được kể về một cuộc họp mặt của họ nhà chuột ...

Đánh giá bài viết Phát biểu cảm nghĩ của về truyện ngụ ngôn Đeo nhạc cho mèo – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nghệ An Câu truyện ngụ ngôn mà em vừa học đó là đeo nhạc cho mèo đã cho em nhiều bài học quý báu, hay, hấp dẫn. Câu truyện được kể về một cuộc họp mặt của họ nhà chuột để bàn cách chống lại mèo, loài mà chuột sợ nhất. Từng con chuột kể về tội ác của mèo đã gây ra cho ...

Phát biểu cảm nghĩ của về truyện ngụ ngôn Đeo nhạc cho mèo – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nghệ An

Câu truyện ngụ ngôn mà em vừa học đó là đeo nhạc cho mèo đã cho em nhiều bài học quý báu, hay, hấp dẫn. Câu truyện được kể về một cuộc họp mặt của họ nhà chuột để bàn cách chống lại mèo, loài mà chuột sợ nhất. Từng con chuột kể về tội ác của mèo đã gây ra cho chuột. Nhiều bàn tán, tranh chấp rồi lần lượt các ý kiến giúp họ nhà chuột thoát khỏi sự uy hiếp của mèo được đưa ra. Cho đến khi chuột cống nêu ra sáng kiến là đeo nhạc cho mèo để

mèo đi tới đâu thì nhạc kêu tới đó, họ nhà chuột nghe thấy biết đường mà chạy, không phải lo lắng gì nữa. Và họ hàng nhà chuột đã cho đó là sáng kiến hay nhất, quyết thực hiện bằng được. Sau một hồi bàn cãi, đùn đẩy đã cử chuột chù làm nhiệm vụ này. Nhưng vì sợ hãi mà chuột ta đã thất bại, chưa làm được việc đã lo chạy. Từ đó họ nhà chuột không dám đưa ra ý kiến gì nữa, chấp nhận số phận.

Câu truyện này đã phản ánh mâu thuẫn giữa giai cấp thống trị và bị trị. Đồng thời nêu lên bài học khác biệt rõ ràng giữa lý thuyết và thực hành. Nếu lý thuyết không trở thành hiện thực được chỉ là lý thuyết suông thôi.

Truyện được dẫn dắt sinh động, khéo léo, tài tình. Miêu tả về cuộc sống của loài chuột và loài mèo như trong thế giới thật của chúng ta. Nhưng bằng cách ví von, nhân cách hóa cho chuột có thể nói chuyện, hành động như người. Cho ta biết được nỗi lo sợ, suy nghĩ của chuột như thật vậy. Ý kiến của chuột nhắt nghe qua là rất hay vì chuột đã biết đứng lên chống lại mèo và còn khẳng định là mèo không còn làm được gì chuột nữa. Khiến cả họ nhà chuột đều thán phục, thấy mình sắp được thoát khỏi cuộc sống cực khổ, áp bức. Cuộc họp diễn ra sôi nổi, khí thế là thế, hết ý kiến này tới ý kiến khác được đưa ra và tưởng rằng rất hay nhưng chỉ là lý thuyết suông không thể áp dụng được.

Nhưng khi ý kiến ấy đã được thông qua rồi phải thực hiện thôi, lạ thay không một loại chuột nào dám thực thi, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Chuột cống chối từ vì đã nghĩ ra sáng kiến, chuột nhắt từ chối với lý do bị bệnh tay chân run rẩy,…  và rốt cục cử ra chuột chù làm vì chuột chù không từ chối được nữa đành phải nhận. Sự đối lập đó chứng tỏ đa phần họ nhà chuột đều chỉ nói suông, tham sống sợ chết, chỉ biết nhận phần hơn, phần có lợi cho mình còn phần thiệt nhường cho kẻ khác, không cần biết họ thế nào. Khi bàn tới việc liên quan đến mạng sống thì đã lộ ra bản chất thật của bản thân, chỉ biết sai khiến, đùn đẩy việc cho người khác.

Việc tả các loại chuột hóm hỉnh, chân thật, diễn tả được không khí căng thẳng, vui vẻ, hồi hộp, sợ hãi ở từng diễn biến trong truyện của từng loại chuột. Mỗi loại chuột tương ứng với một loại người trong xã hội bấy giờ.

Ông Cống “rung rinh béo tốt” là bậc bề trên, có chút chữ nghĩa, kẻ cả, cậy thế cậy quyền, chỉ đòi “ăn trên ngồi trốc”. Là loại người có vai vế đứng đầu chỉ biết đứng lên đề xướng và sai người khác làm việc.

Anh nhắt láu lỉnh, khôn ngoan, khéo trốn tránh công việc tương ứng với loại chức sắc “dở ông dở thằng”. Là loại người cho mình là trên hết, không phải làm việc nặng nhọc hay nguy hiểm.

Anh chù thật thà, chất phác thuộc hàng ngũ những người “thấp cổ bé họng”, thường bị bọn chức sắc bắt nạt. Là loại người thấp cổ, bé họng, xếp bậc thấp nhất trong xã hội phải gánh vác việc nặng nhọc, nguy hiểm thay cho các bậc trên mình dù cho kế hoạch của các bậc chức sắc có viển vong, không khả thi tới đâu cũng phải buộc lòng thực hiện.

Chuột chù chỉ mới nghe thấy tiếng mèo đã sợ, run rẩy, khi thấy mèo vừa giơ nanh vuốt ra là chạy. Các chuột còn lại cũng từ chỗ núp chạy toán loạn, không dám nhắc tới việc đeo nhạc cho mèo nữa. Chuột vẫn sợ mèo như trước mà thôi. Tuy họ phải nhận nhiệm vụ nhưng không hoàn toàn tự nguyện, đứng trước ngưỡng sinh tử thì họ vẫn như bao người khác biết lo sợ cho tính mạng bản thân. Mạng sống của ai cũng đáng quý cả, không phải những người cao quý, chức sắc mới quý mạng mình mà xem thường mạng người thấp hơn mình.

Ngay từ đầu truyện đã nói chuột là loại gặm nhấm, hay phá hoại mùa màng, đồ đạc, không làm được việc gì tốt. Đại diện cho nhưng tên quan lại, bán nước cầu vinh, chỉ biết áp bức và bóc lột dân chúng, moi móc tiền của cũng như sức lực của dân để làm lợi cho mình.

Mèo thường tiêu diệt chuột nên hầu như nhà nào cũng nuôi mèo để bắt chuột. Mèo đại diện cho chính nghĩa, trừ hại cho dân, tiêu diệt bọn cặn bã trong xã hội để đem lại tự do, bình an cho dân lành.

Câu truyện còn thấy khi có chiến tranh hay tranh chấp gì thì họ luôn tìm bia đỡ đạn để mục đích của mình thành công thậm chí giẫm đạt lên mạng sống của người khác để sống. Người chịu thiệt luôn là dân chúng quanh năm vất vả vì miếng ăn, thực thi mệnh lệnh của chính quyền lúc đó.

Câu truyện ngụ ngôn này ví một xã hội loài người với nhiều tầng lớp, giai cấp, tính cách khác nhau. Giống như xã hội loại người thời phong kiến vậy bàn bạc đủ chuyện nhưng không thay đổi được gì chỉ lãng phí thêm tiền của.

Những kẻ nắm giữ chức càng lớn thì lại càng nhát hơn. Chuột Cống chỉ khởi xướng, đưa ý kiến hay nhưng lại nhút nhát không dám thực hiện dù đó là ý kiến bản thân đã đưa ra. Chuột chù không chức không quyền bị ép phải thực thi công việc đeo nhạc cho mèo, phải đối diện với nguy hiểm dù không muốn chút nào.

Truyện còn có ý phê phán ý nghĩ thiếu thực tế, khuyên chúng ta cần làm những việc có ích và thực tế hơn. Trước khi làm gì chúng ta cần phải suy xét kĩ lưỡng khả năng thực thi việc đó kẻo phí công sức, tiền của mà thôi. Ngoài ra, còn phê phán những kẻ tham sống sợ chết chỉ biết nói không dám làm, đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Đừng có chưa làm đã sợ không làm được, dám đối mặt với nỗi sợ hãi, khó khăn để làm tốt nhiệm vụ được giao trong công việc và cuộc sống. Giao công việc cho người có đủ khả năng, phẩm chất, năng lực thực hiện. Tránh một hội đồng chỉ biết a dua, nịnh các bậc trên mà không có đầu óc suy nghĩ lại và đưa ra quyết định sai lầm, thiếu thực tế, xảy ra những đáng tiếc không mong muốn.

Truyện đã cho chúng ta tiếng cười sảng khoái bài học có ý nghĩa giáo dục lớn có thể răng đe con người về nhiều mặt. Cho họ biết suy nghĩ sâu hơn và sống tốt hơn, giúp ích thêm cho cuộc sống này hơn. Đồng thời, phê phán nhưng thành phần chỉ biết nói suông, tỏ ra hiểu biết, chỉ tay năm ngón sai khiến người khác thực hiện suy nghĩ không thự tế của họ. Khuyên chúng ta khi muốn làm việc gì đó cần suy nghĩ, cân nhắc để lựa chọn phương án cho kết quả  tốt nhất chứ không nên đặt mục tiêu lên hàng đầu bỏ qua thực hành dẫn đến thất bại. Ý thức con người cũng được lưu ý tránh để như họ chuột trong truyện đã xấu xa còn hèn nhát, không làm việc tới cùng.

Phát biểu cảm nghĩ của về truyện ngụ ngôn Đeo nhạc cho mèo – Bài làm 2

Đeo nhạc cho mèo là một truyện ngụ ngôn hài hước, thú vị, chứa đựng ý nghĩa xã hội sâu sắc. Truyện kể về cuộc họp mặt của làng chuột để bàn cách chống mèo. Chuột cống có sáng kiến đeo nhạc cho mèo để mèo đi đến đâu, chuột sẽ biết trước mà tránh. Cả họ nhà chuột đồng tình với sáng kiến đó nhưng không ai dám đi đeo nhạc vào cổ mèo. Cuối cùng, chuột vẫn cứ bị mèo ăn thịt và mãi mãi khiếp sợ mèo.

Thông qua truyện, người xưa muốn phản ánh đôi nét hiện thực của cuộc sống đương thời dưới xã hội phong kiến trì trệ và đầy mâu thuẫn giữa giai cấp thống trị với giai cấp bị trị. Đồng thời đặt ra bài học thiết thực về mối quan hệ giữa lí thuyết với thực hành; giữa nói và làm trong mọi công việc lớn nhỏ của cuộc sống hằng ngày. Nếu lí thuyết không thể biến thành hiện thực thì đó chỉ là thứ lí thuyết suông, làm tốn thời gian tranh cãi, bàn bạc một cách vô ích.

Truyện bắt đầu bằng nỗi sợ hãi truyền kiếp của loài chuột đối với loài mèo; Tự bao giờ đến giờ, mèo cứ xơi chuột luôn mãi, nên chuột mới đẻ ra là đã sợ mèo rồi. Họ nhà chuột căm giận mèo lắm. Một hôm, mới hội cả nhau lại làm một làng chuột để chống lại mèo. Lí do họp làng thật chính đáng: vừa bàn cách chống tổn thất, vừa để con cháu chuột mãi mãi về sau không sợ mèo; cả xã hội loài chuột có mặt đông đủ trong cuộc họp lạ lùng này: … nào anh Chù, mùi hôi đến nỗi thành câu ca, nào chú Nhắt,… nào ông Cống, rung rinh béo tốt, quan trường lại chấm cho ở trên ông Đồ… Bút pháp dân gian miêu tả khéo léo, tài tình đã làm nổi bật hình dáng, tính nết của từng loài chuột và nghệ thuật nhân hoá  đặc trưng của ngụ ngôn đã tạo nên bức tranh sinh động về xã hội loài chuột, phảng phất hình bóng xã hội loài người.

Chuột Cống (loại chuột lớn nhất), tự cho mình là thông minh hơn cả đã đưa ra sáng kiến đeo nhạc cho mèo: Cái giống quái kia sở dĩ nó chụp được anh em mình chỉ vì trời phú cho nó cái tài rình mò và khéo bắt lén mà thôi. Bây giờ, bà con ta nên mua một cái nhạc buộc vào cổ nó, để khi nào nó đến, nghe tiếng nhạc, ta biết đường chạy trước, thì nó còn làm gì nổi ta nữa.

Chuột Cống nêu nguyên nhân vì sao mèo hại được chuột, rồi đưa ra cách giải quyết thật nhẹ nhàng và khẳng định chắc chắn là mèo không còn làm gì nổi loài chuột nữa. Lời lẽ của chuột cống mới nghe qua thấy đúng. Mèo thường rình chuột rất kín đáo và vổ chuột bất ngờ nên chuột không sao tránh kịp. Bây giờ đeo nhạc (lục lạc) vào cổ mèo thì mèo đi đến đâu, tiếng nhạc sẽ vang lên, báo cho chuột biết trước mà trốn. Ý kiến của chuột Cống hay tới mức xua tan được nỗi sợ hãi bấy lâu và khơi dậy niềm hi vọng thoát khỏi nanh vuốt của mèo, khiến cả làng chuột nghe nói, dầu mõm, quật đuôi, đều lấy làm phục cái câu chỉ ụ của ông Cống và đồng thanh ưng thuận.

Vậy là sáng kiến của chuột cống đã được tán đồng. Bước một (lí thuyết) đã xong, cái lục lạc cũng đã kiếm được rồi, hội đồng chuột lại họp để bàn bạc cử người đi đeo nhạc vào cổ mèo (bước hai – thực hành).

Hãy xem không khí vui mừng, náo nhiệt của làng chuột: … con nào con nấy lao xao hớn hở, bảo nhau đã sắp tới ngày thoát được cái ách ông Miu ranh mãnh rồi.

Nực cười thay, lúc hội đồng hỏi ai dám đem nhạc đeo vào cổ mèo, tức là thực hiện cái sáng kiến tuyệt vời ấy thì cả hội đồng im phăng phắc, không một cái tai nào nhích, một cái răng nào nhe cả. Trái ngược với lúc nghe chuột cống nói, làng chuột con nào con nấy dẩu mõm, quật đuôi, lao xao, hớn hở. Những chi tiết đối lập này có ý nghĩa mỉa mai, châm biếm sâu sắc. Không ai dám nhận công việc vô cùng nguy hiểm đến tính mạng ấy nên làng chuột đành cử ông Cống phải đi, vì chính ông cống đã xướng lên cái thuyết đeo nhạc vậy. Mọi người cho rằng chuột Cống nói được ắt phải làm được.

Đây là điều bất ngờ với chuột cống vì nó cho rằng mình chỉ là người đưa ra cách chống mèo thôi, còn thực hiện ắt phải là kẻ khác. Cho nên nghe vậy, Cống ta trong lòng tuy nao (lo sợ), mà ngoài mặt làm ra bộ bệ vệ kẻ cả, nói ràng: Tôi đây, chẳng gì nhờ tổ ấm cũng được vào bậc ông Cống, ông Nghè, ăn trên ngồi trước trong làng, có đâu làng lại cắt tôi đi làm cái việc tầm thường ấy được! Trong làng ta nào có thiếu chi người! Tôi xin cử anh Nhắt, anh ấy nhanh nhảu chắc làm được việc.

Chuột Cống tinh ranh vịn ngay vào chức vị của mình (kẻ trên), nêu ra sự bất xứng giữa chức vị ấy với cái việc tầm thường (đeo nhạc vào cổ mèo) và vội vàng đùn đẩy phần nguy hiểm sang cho kẻ khác (đề cử chuột Nhắt). Đáng cười ở chỗ lúc nêu ra sáng kiến đeo nhạc cho mèo, chuột cống cho đây là đại sự (việc lớn), đến lúc bị làng cắt phải làm, chuột cống lại từ chối khéo với lí do đó là việc tầm thường, không xứng với địa vị, chức tước, tài năng của mình.
Chuột Nhắt vốn láu cá. Nó chẳng dại gì nhận phần nguy hiểm nên cãi lí rằng: – Làng cắt tôi đi, tôi cũng xin vâng, không dám chối từ. Nhưng tôi, dù bé vậy, mà cũng còn ở chiếu trên, chưa đến nỗi nào. ông Cống không đi, phải; tôi đây không đi, cũng phải. Để xin cắt anh Chù, anh ấy tuy chậm, nhưng chắc chắn, làng không lo hỏng việc. Chuột Nhắt khôn ở chỗ lấy ngay cái lí do của chuột Cống làm lí do của mình (xét địa vị trong làng chuột), khẳng định mình không phải làm vì còn ở chiếu trên, tức là chưa phải hạng cùng đinh. Đồng thời Nhắt nhanh nhảu tiến cử ngay chuột Chù là kẻ bị khinh rẻ nhất trong làng chuột.

Chuột Chù thấp cổ bé miệng, không biết cãi sao đành chấp nhận nhưng cũng không khỏi lo lắng: – Tôi là đầy tớ làng, làng sai tôi đi là phải lắm. Nhưng tôi chỉ sợ, nếu tôi đến gần mèo mà mèo thịt tôi thì rồi lấy ai thay tôi mà buộc nhạc được nữa. Câu nói thật thà của Chù đã được chuột cống chớp nhanh chẳng kém gì mèo vồ chuột: – Mèo nó có vờn là vờn chúng tao, vờn cái anh Nhắt kia, chớ chú mày hôi hám như thế, thì nó bắt mà thèm vào. Thôi cứ nhận đi ngay đi, không được nói lôi thôi gì nữa. (Quả thật mèo không ăn thịt chuột Chù). Thế là chuột Chù đành phải vác nhạc đi tìm mèo. Chuyện làng chuột mà y như chuyện hội đổng làng xã ngày xưa. Cuối cùng, kẻ có địa vị thấp kém nhất thường phải làm những công việc vất vả và nguy hiểm nhất.

Cảnh chuột Chù vác nhạc đi tìm mèo để đeo vào cổ nó (thực hành cái sáng kiến được cho là chí lí của chuột Cống) được miêu tả thật sinh động và hài hước: Khôn chưa trông thấy mèo, mới nghe thấy tiếng, Chù đã sợ run cả mình, không dám tiến. Tuy không bị mèo vồ nhưng khi thấy mèo nhe nanh giương vuốt là Chù vội cắm đầu, vác cái thân ì ạch chạy khốn chạy khổ về báo cho làng hay. Thái độ của làng chuột cũng thảm hại chẳng kém, mới nghe Chù báo đã hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn, chẳng ai hỏi đến cái nhạc, nó bon đi đâu và bon tự bao giờ không biết. Thành ra từ đó, chuột vốn sợ mèo, vẫn hoàn sợ mèo mãi.

Sáng kiến của hội đồng chuột đưa ra thật hay, thật hấp dẫn nhưng bất ngờ và đáng buồn cười là từ kẻ hiến kế cho đến kẻ bị bắt đi đeo nhạc, từ hạng có địa vị cao đến hạng cùng đinh, không một ai đủ can đảm để thực hiện diệu kế ấy. Kẻ bị bắt buộc phải làm thi ươn hèn, dốt nát, làm sao cố thể cáng đáng được công việc lớn lao ! Rốt cuộc, chuột vẫn sợ mèo.

Đeo nhạc cho mèo là một truyện ngụ ngôn đặc sắc, có ý nghĩa thâm Thúy. Trí tưởng tượng phong phú của dân gian đã xây dựng nên hình ảnh sinh động về xã hội loài chuột nhưng mang đậm nét của xã hội loài người với những hạng người có cá tính khác nhau. Cái hội đồng chuột trong truyện đâu có khác với cái hội đồng làng xã trong chế độ phong kiến xưa kia, quanh năm bận rộn họp hành, bàn cãi toàn chuyện tưởng như đại sự nhưng cuối cùng thì chẳng làm được việc chi có ích, chỉ tốn phí thời gian, tiền của mà thôi.

Truyện còn ngầm phê phán cách suy nghĩ viển vông và đưa ra bài học thiết thực đối với mỗi người: Trước khi làm gì, ta nên suy xét, cân nhắc cho thật kĩ khả năng thực hiện vấn đề đó, kẻo uổng công vô ích. Truyện còn phê phán những kẻ tham sống sợ chết, chỉ biết nói mà không dám làm. những lúc gặp khó khăn nguy hiểm thi vội vàng trút hết trách nhiệm cho người khác.

Phát biểu cảm nghĩ của về truyện ngụ ngôn Đeo nhạc cho mèo – Bài làm 3

“Đeo nhạc cho mèo” là một câu chuyện ngụ ngôn mang lại tiếng cười cho người đọc, nhưng đồng thời có ý nghĩa và giá trị nhân sinh sâu sắc. Truyện mượn hình ảnh chuột sợ mèo để phản ánh hiện thực xã hội lúc bấy giờ đầy rẫy những bất công cũng như nghiêm khắc phê phán những con người không biết đấu tranh vì quyền lợi cho mình, sống nhút nhát, ỷ lại.

Từ xưa đến nay chuột sợ mèo luôn là chuyện rất bình thường. Vốn dĩ chuột sinh ra đã bị con người ghét vì phá hoại mùa màng, đồ vật trong gia đình. Còn mèo thì ngược lại, mèo là vật nuôi trong gia đình có chức năng bắt chuột, mang lại sự bình yên cho gia đình đó. Bởi vậy, loài chuột rất sợ mèo, và luôn muốn tìm moi cách để trừ khử mèo. Nhưng sự thông minh của mèo và sự nhút nhát, sợ sệt của loài chuột nên muôn đời chuột vẫn luôn sợ mèo, không dám tới gần.

Họ nhà chuột rất tức giận khi mèo hoành hành, chuột cứ bị mèo giết hết nên hội đồng chuột đã bày mưu tính kế để tiêu diệt loài mèo. Trong lễ hội nhà chuột, chuột cống đã đưa ra ý kiến đeo nhạc cho mèo để mèo đi đến đâu loài chuột sẽ biết và sẽ nhanh chân chạy thoát.  Ai cũng đồng ý với ý kiến của chuột cống và tán thưởng rằng đó là ý kiến hay và cần phải thực hiện ngay. Tuy nhiên khi đề cập đến vấn đề ai sẽ là người đi đeo nhạc cho mèo thì tất cả đều ỷ lại nhau, đùn đẩy nhau, ai cũng sợ phải đối mặt với mèo.

Chuột chù là kẻ thấp cổ bé họng nên bị lũ chuột đùn đẩy trách nhiệm đi đeo nhạc cho mèo.  Bởi rằng chuột chù rất nhút nhát, nhưng cũng không thể từ chối trách nhiệm nên đã chấp nhận đi, nhưng cuối cùng chuột chù hoảng sợ bỏ chạy và làm rơi cả nhạc.

HỌ nhà chuột ai cũng muốn bình yên, nhưng ai cũng sợ hãi, chỉ muốn lợi ích mà không chịu xông pha. CHính vì vậy mà chuột muôn đời vẫn luôn sợ mèo, vẫn luôn không tránh khỏi sự hao tổn do mèo gây ra.

TRuyện ngụ ngôn “Đeo nhạc cho mèo” có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với con người. TRong xã hội luôn có những bất công, kẻ mạnh luôn chiến thắng kẻ yếu, nhưng nếu kẻ yếu có chí khí, có mục đích và nghị lực thì chắc chắn có thể lật ngược tình thế. Thực tế nhiều người chỉ vì lợi ích của mình, chỉ biết hưởng lợi mà không dám đánh đổi, không dám hi sinh. Như thế thì chỉ muôn đời chịu lép vế.

TRuyện đã phản ánh rất chân thực và sâu sắc xã hội loài người, nhắc nhở chúng ta cần phải biết tự lực cánh sinh, không nên ỷ lại người khác. Nếu chúng ta luôn sợ hãi thì mãi mãi chúng ta không làm được bất cứ điều gì, chỉ loay hoay trong chính suy nghĩ của bản thân. SUốt đời không thể giải phóng được sự bế tắc trong bản thân.

Câu chuyện có ý nghĩa giáo dục, nhắc nhở con người nên tìm cho mình một hướng đi, để có thể là mình, sống vì mình.

Phát biểu cảm nghĩ của về truyện ngụ ngôn Đeo nhạc cho mèo – Bài làm 4

Truyện đeo nhạc cho mèo là một truyện ngụ ngôn hay đã tạo cho người đọc tiếng cười thoải mái bởi những câu chuyện hài hước của loài chuột bày mưu để buộc vào cổ mèo một cái chuông to để báo hiệu.

Đéo nhạc cho mèo là 1 truyện ngụ ngôn chưa đựng những ý nghĩa phê phán xã hội phong kiến xưa tàn ác và mục ruỗng.  Cùng tồn tại trong đó là sự kết hợp giữa lý thuyết và thực tiễn giữa nói và làm. Từ xưa tới nay loài chuột luôn sợ mèo, chuột là 1 loài động vật luôn đi phá hoại mùa màng hay là không có ích gì cho con người mà nó chỉ là những loài đi phá hoại. Mèo là một loài có ích biết bắt chuột để giúp cho người dân có một mùa màng bội thu, từ khi sinh ra lũ chuột đã sợ mèo, vì mèo ăn thịt chuột, để tránh khỏi sự nguy hiểm các loài chuột từ chuột cống chuộc trù, chuột nhỏ, bé đều tụ nhau vào  bày mưu đeo cho mèo chuông để khi mèo đi đến đâu báo hiệu đến đó.

Họ nhà chuột vừa giận và vừa tức học nhà mèo nhưng không làm cách nào được chỉ biết bày mưu tính kế. Trong lễ hội làng chuột chúng đã tụ họp nhau lại để bàn cách chống lại mèo, chuột cống đã đưa ra ý kiến đeo nhạc cho mèo để mèo đi đến đâu kêu đến đó để ta biết mà tránh sự nguy hiểm, ý kiến đó chông có vẻ khả thi ì đang bàn đến lợi ích của cả họ chuột là tránh khỏi sự nguy hiểm của mèo vì vậy chúng đa hô nhau tán thưởng. Nhưng khi  đến việc phân công người  đi đeo nhạc cho mèo thì ai cũng từ chối và lấy đủ mọi lý do để không nhận, cuối cùng đã phải dồn trách nhiệm này cho chuột trù vì thân phận của con chuột này thấp hèn cũng không có lý do gì để từ chối vì vậy chuột trù đành  phải nhận đi, nhưng khi đi và gặp mèo chuột trù đã sợ và bỏ chạy và làm bay ra cả nhạc. Tất cả đều muốn lợi ích cho mình nhưng lại không ai dám nhận trách nhiệm cao cả đó, chúng thật là 1 lũ nhút nhát và khi đi làm nhiệm vụ đeo nhạc vào trên cổ mèo thì chuột trù cũng sợ điều đó thể hiện công lý ánh sáng luôn thắng, vì vậy cho đến nay loài chuột vẫn luôn sợ loài mèo.

Qua câu chuyện này thể hiện 1 điều trong cuộc sống rằng không nên nhút nhát, và đã nói là làm, khi lý thuyết của lũ mèo đưa ra cho lũ chuột là 1 bài bản rất công phu nhưng trên thực tế lũ chuột lại không làm được những điều đó do ai cũng đều sợ sệt, chính chuột cống là người nảy nở ra ý tưởng đó nhưng khi đến việc phân công người  đi làm nhiệm vụ thì lại trốn tránh sợ sệt, sợ nguy hiểm sợ ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng khi nhắc đến lợi ích thì lại hân hoan sung sướng, người chỉ biết hưởng thụ chứ không chịu hi sinh, chỉ nghĩ tới lợi ích mà không nghĩ gì đến việc mình phải đáp ứng những nhiệm vụ đó mới có được lợi ích, nhút nhát của tất cả các loài  chuột khi trốn tránh trách nhiệm để đùn đẩy cho chuột trù. Chuột trù tuy không từ chối nhưng lại nhút nhát khi gặp mèo. Do vậy từ xưa tới nay lũ chuột rất sợ mèo.

Bằng những hình ảnh đặc sắc nhân dan ta đã xây dựng nên những tình huống rất sinh động về loài chuột, để ngầm nói về chế độ phong kiến mục nát xưa, loài chuột tượng trưng cho những cấp làng xã quanh năm không lao động làm ăn mà chỉ tụ họp bàn bạc mà chẳng được cái lợi ích nào cho nhân dân,. Truyện cũng phê phán thái độ suy nghĩ viển vông thiếu thực tế, nói mà không làm được.

Phát biểu cảm nghĩ của về truyện ngụ ngôn Đeo nhạc cho mèo – Bài làm 5

Truyện Đeo nhạc cho mèo mượn chuyện họ hàng nhà chuột để nói chuyện người. Nghệ thuật nhân hóa đã được sử dụng một cách khéo léo để lột tả bản chất của các con vật có bụng không thể xấu hơn được. Làng chuột được miêu tả trong truyện làm chúng ta liên tưởng đến xã hội nông thôn trước kia với vai vế và thứ bậc cũng như họ nhà chuột. Đứng đầu một làng, xã thường là ông Cống hoặc ông Nghè tương ứng với chuột Cống trong truyện; kế đó là hạng người bậc trung với tính cách cơ hội, láu cá như chuột Nhắt; cuối cùng là những người thấp cổ bé họng như chuột Chù, những hạng người này chuyên làm những nhiệm vụ nặng nhọc, chịu mọi gánh nặng của chế độ đó. Như vậy, truyện muốn mượn chuyện nhà chuột để nói về chuyện người, châm biếm sâu sắc những thói xấu của con người. Truyện cũng để lại nhiều bài học quý báu.

Bài học thứ nhất nói về điều kiện cần và đủ để thực hiện một kế hoạch nào đó. Kế hoạch dù tốt đến đâu chăng nữa nhưng không dựa trên những điều kiện nhất định thì sẽ không thể hoàn thành được, đó mãi mãi chỉ là lí thuyết suông chứ không áp dụng được vào thực tiễn.

Bài học thứ hai nói về nhân tố thực hiện kế hoạch. Người thực hiện kế hoạch phải có đủ phẩm chất và năng lực. Nếu người thực hiện kế hoạch bị ép buộc hoặc miễn cưỡng thì cho dù là kế hoạch hoàn hảo cũng sẽ thất bại.

Bài học thứ ba nói về tính tập thể trong việc thực hiện một công việc nào đó. Nếu một tập thể mà toàn những cá nhân chỉ biết nói chứ không biết làm thì rất dễ đi đến những quyết định ảo tưởng, phi thực tế. Những cá nhân ấy chỉ biết đề ra kế hoạch còn khi thực hiện thì lại đùn đẩy cho nhau. Hiệu quả làm việc của tập thể cũng như hội đồng chuộttrong truyện trên.

Bài viết liên quan

0