Phân tích tâm trạng của Thuý Kiều qua đoạn thơ Trao duyên
Phan tich tam trang nhan vat Thuy Kieu trong doan trich Trao Duyen – Đề bài: Phân tích tâm trạng của Thúy Kiều qua đoạn thơ Trao duyên trong Truyện Kiều của Nguyễn Du. Mười lăm năm lưu lạc của Thúy Kiều là một tân bi kịch triền miên chất chứa bao nỗi đau đớn, thảm sầu. Mồi tình đầu đẹp đẽ, ...
Phan tich tam trang nhan vat Thuy Kieu trong doan trich Trao Duyen – Đề bài: Phân tích tâm trạng của Thúy Kiều qua đoạn thơ Trao duyên trong Truyện Kiều của Nguyễn Du. Mười lăm năm lưu lạc của Thúy Kiều là một tân bi kịch triền miên chất chứa bao nỗi đau đớn, thảm sầu. Mồi tình đầu đẹp đẽ, trong sáng giữa nàng với Kim Trọng đã sớm bị sóng gió cuộc đời làm cho tan vỡ. Sau khi bán mình chuộc cha để báo đền chữ hiếu, Kiều đã âm thầm khóc thương cho lời ...
– Đề bài: Phân tích tâm trạng của Thúy Kiều qua đoạn thơ Trao duyên trong Truyện Kiều của Nguyễn Du.
Mười lăm năm lưu lạc của Thúy Kiều là một tân bi kịch triền miên chất chứa bao nỗi đau đớn, thảm sầu. Mồi tình đầu đẹp đẽ, trong sáng giữa nàng với Kim Trọng đã sớm bị sóng gió cuộc đời làm cho tan vỡ. Sau khi bán mình chuộc cha để báo đền chữ hiếu, Kiều đã âm thầm khóc thương cho lời nguyền vàng đá với chàng Kim. Nàng đành cậy Thúy Vân thay mình gắn bó với chàng. Trao duyên là nỗi đau lớn, nỗi đau đầu đời của người con gái tài sắc – Thúy Kiều.
Trong đêm gia biến: Một mình một ngọn đèn khuya, Áo đẫm giọt lệ, tóc se mái sầu. Nàng sống với tâm trạng đầy sóng gió và mặc cảm. Trước sự thực phũ phàng là ngày mai nàng sẽ thuộc về tay kẻ khác, Kiều cảm thấy như chính mình là thủ phạm gây ra nỗi bất hạnh cho Kim Trọng. Nàng thương mình một nhưng thương người yêu mười nên cắn răng chấp nhận số phận đen bạc của mình: Phận dầu, dầu vậy cũng dầu, để nghĩ đến nỗi đau của Kim Trọng:
Công trình kể biết mấy mươi,
Vì ta khăng khít cho người dở dang!
Thề hoa chưa ráo chén vàng,
Lỗi thề thôi đã phụ phàng với hoa
Thúy Kiều mang nặng mặc cảm là người có lỗi. Nàng tự trách mình khăng khít, khiến người dở dang. Đúng ra là cả hai chủ động tìm đên nhau, yêu nhau và tự nguyện gắn bó với nhau. Kiều có mặc cầm đó là vì nàng luôn nghĩ đến người khác, ngay cả trong lúc đau thương tột bậc.
Một mình một bóng, đối diện với tâm trạng rối bời, Kiều chỉ biết âm thầm khóc than cho gia cảnh, cho duyên phận. Đắn đo, suy tính trước sau, nàng thấy chỉ một cách có thể cứu vãn phần nào cho mối lương duyên của mình, đó là trao duyên cho em gái. Nghĩ là làm, Kiều đã trao duyên cho Thuý Vân khi cô em vô tư ấy vừa chợt tỉnh giấc xuân.
Thấy Thúy Kiều khóc lóc, ủ ê, Thúy Vân gạn hỏi nguyên do và cũng lờ mờ đoán rằng chị mình đang mắc mối tình chi đây. Thúy Kiều trao duyên cho em mà trong lòng băn khoăn bối rối:
Rằng: lòng đương thổn thức đầy,
Tơ duyên còn vướng mối này chưa xong.
Hở môi ra cũng thẹn thùng,
Để lòng thì phụ tấm lòng với ai.
Nàng thẹn thùng khó nói vì còn vướng mối tơ duyên với chàng Kim – mối tình mà chỉ hai người biết với nhau. Ngỏ chuyện riêng tư với người khác, cho dù là em gái mình thì cũng không phải là điều dễ dàng. Hơn nữa, đây không phải là tình yêu thoáng qua mà đã thề nguyền vàng đá, kết giải đồng tâm. Nó trở thành thiêng liêng, khó có thể đổi thay. Nay nhờ Vân thay thế mình, Kiều sợ chắc gì Vân đã nhận lời.
Kiều lâm vào tình thế khó xử: không nói không được mà nói ra thì e ngại. Bởi thế nên nàng đắn trước đo sau, băn khoăn, ngập ngừng mãi rồi mới thốt ra được một câu khiến người ngoài cuộc nghe cũng phải mủi lòng:
Cậy em, em có chịu lời,
Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa.
Lời gì vậy? Đó là lời nhờ em thay chị nối tình với chàng Kim. Đề nghị ấy thật bất ngờ, bất ngờ ngay cả đối với Thúy Kiều bởi trước đó nàng chưa hề nghĩ đến. Cả một đêm thức trắng, nàng đâu có nghĩ ra điều này mà chỉ có đau khổ, giày vò. Nhưng từ lúc Thúy Vân thức giấc và tỏ ra thương chị thì Kiều như vụt thấy một làn chớp sáng: Đây rồi! Cô em gái này có thể giúp mình trả món nợ tình. Đề nghị ấy cùng bất ngờ đối với Thúy Vân bởi nó quan trọng quá, sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời. Nhận lời lấy một người làm chồng đâu có dễ dàng, đơn giản như nhận một món quà? Vậy dựa vào đâu mà Thúy Kiều dám đề ra ý kiến đột ngột ấy và hầu như ép Thúy Vận phải nhận lời? Chỉ có cơ sở duy nhất đúng đắn là tình thương. Chị thương em, tin rằng em sẽ nghe lời. Chị cũng biết là em thương chị, không nỡ trái ý chị. Còn em, tuy chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng lại thật tình thương chị riêng gánh chịu nỗi oan khổ của cả gia đình, giờ lại đang đau xót vì mối tơ duyên đứt đoạn nên dù chưa kịp nghe hết lời giãi bày, chắc cũng dã thấu hiểu lòng chị.
Người ta thắc mắc tại sao Thúy Kiều không dùng từ nhờ mà lại dùng từ cậy? Không dùng từ nhận mà lại dùng từ chịu? Chính vì giữa các từ ấy có một sự khác biệt khá tinh vi. Đặt nhờ vào chỗ cậy, không những thanh điệu câu thơ sẽ nhẹ đi, âm thanh không đọng ở chữ thứ nhất của câu thơ nữa mà còn làm giảm đi cái quằn quại khó nói của Kiều, cái ý nghĩa hi vọng thiết tha của một lời dối dăng, ý nghĩa nương tựa, gửi gắm của một tấm lòng tuyệt vọng, ý nghĩa tin tưởng vào tình cảm ruột thịt. Giữa chịu và nhận thì dường như còn có vấn đề tự nguyện hay không tự nguyện nữa. Nhận lời có lẽ là có nội dung tự nguyện còn chịu lời thì hình như chỉ có một sự nài ép phải nhận vì không nhận không được. Trong tình thế của Thúy Vân lúc bấy giờ, chỉ có chịu lời chứ làm sao nhận lời được?
Khi ngày quạt ước, khi đêm chén thề.
Hiếu tình khôn dễ hai bề vẹn hai.
Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.
Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây.
Trước lời nói có lí, có tình tha thiết của Kiều, Thúy Vân chỉ còn biết im lặng lắng nghe và như thế có nghĩa là chấp nhận. Đến đây, Thúy Kiều mới nhẹ lòng và nàng lấy kỉ vật tình yêu giữa minh và Kim Trọng ra trao cho em gái:
Duyên này thì giữ vật này của chung.
Xót người mệnh bạc ắt lòng chẳng quên!
Mất người còn chút của tin,
Phím đàn với mảnh hương nguyền ngày xưa.
Mai sau dù có bao giờ,
Đốt lò hương ấy so tơ phím này.
Trông ra ngọn cỏ lá cây,
Thấy hiu hiu gió thì hay chị về.
Hồn còn mang nặng lời thề,
Nát thân bồ liễu đền nghì trúc mai.
Dạ đài cách mặt khuất lời,
Rảy xin chén nước cho người thác oan.
Thôi thôi ! Thiếp đà phụ chàng từ đây !
Một hơi lặng ngắt, đôi tay giá đồng.