Làm thơ

Buổi nọ, ba người đi qua một trang trại, nhìn vào có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang hái hoa trong vườn, có hai thị nữ theo hầu. Trạng mê quá, lập mưu từ giã hai người bạn, rồi quay lại vẩn vơ ở ngoài trang trại để tìm cách được gần người đẹp. Hỏi thăm người chung quanh thì biết giai nhân tuyệt ...

Buổi nọ, ba người đi qua một trang trại, nhìn vào có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang hái hoa trong vườn, có hai thị nữ theo hầu. Trạng mê quá, lập mưu từ giã hai người bạn, rồi quay lại vẩn vơ ở ngoài trang trại để tìm cách được gần người đẹp. Hỏi thăm người chung quanh thì biết giai nhân tuyệt sắc nọ là con quan trí sĩ họ Bùi.

Bùi tướng công chỉ sinh được một mình nàng là con gái, đặt tên là Phấn Khanh…

Tình cờ hôm ấy, Bùi Tướng Công đang ngủ mơ màng thì có người trong mơ đang đánh thức dậy và bảo “ra ngay ngoài cửa để đón quan Trạng”.

Tỉnh giấc Bùi tướng Công vội đi thẳng ra cổng thì thấy Trạng. Trông thấy người lạ tướng công liền sai gia nhân ra gọi vào hỏi :
– Thầy người đâu lại? Đứng đấy muốn hỏi gì?

Chung Nhi luống cuống toát mồ hôi, ấp úng trả lời:
– Bẩm, tôi con nhà học trò, trẩy kinh đi thi nhất định lấy cái Trạng nguyên. Nhân qua đây, thấy cảnh đẹp, trộm đứng ngoạn cảnh, có điều gì sơ suất, xin tướng công tha tội cho. Lạm mệnh ngài, tôi thật có lỗi.

Vừa nằm mê thấy có người bảo ra cổng đón Trạng bây giờ gặp ngay một người học trò trẩy kinh quyết giựt lấy cái Trạng nguyên. Bùi tướng Công tin ngay đúng người nầy là Trạng, bèn mời vào “Uyên ương đình” là nơi tướng công dựng lên để kén rể hiền, rồi sai gia nhân bày tiệc thiết đãi.

Rượu ngà ngà say, Trạng súc cảnh sinh tình đọc vanh vách hai bài thơ của hai người bạn làm ở chùa mà Trạng đã thuộc lòng. Bùi tướng Công lè lưỡi chịu là thơ hay, gọi tiểu thư lấy giấy bút lên chép lại để họa vần. Tiểu thư họa vần lại, lời thơ cũng không kém phần xuất sắc.

Ưng ý quá, Bùi tướng Công bèn ngỏ ý muốn gả con gái cho Trạng. Trạng khiêm tốn trả lời.

– Thưa tướng công, người con trai lấy công danh làm chính, chuyện vợ con là thứ yếu. Tướng công có lòng yêu, xin lãnh ý nhưng để cho khi nào đỗ Trạng về mới có thể tính chuyện tiểu đăng khoa.

Tướng công hớn hở gật đầu, càng phục Chung Nhi là người có chí, không vì nhi nữ thường tình mà quên nghiệp lớn. Phấn Khanh cũng vui vẻ thưa rằng:

– Dẫu năm chờ tháng đợi có ngại gì, thiếp mong chàng bẻ quế vinh quy, sẽ được nương nhờ dưới gối.

Thật là:
Một phen tri kỷ gặp người
Ba sinh chắc có duyên trời chi đây 

0