Kỉ vật vô giá
Năm tôi lên 9, một hôm mẹ tôi có việc phải xuống thành phố, để tôi ở nhà cùng anh chị. Khi mẹ đi rồi, tôi chạy vào phòng ngủ của bà, mở tủ quần áo lục lạo. Trong ngăn trên cùng, dưới xấp áo quần thơm mùi long não hiện ra chiếc hộp đựng nữ trang băng gỗ xinh xắn. Trong đó có ...
Năm tôi lên 9, một hôm mẹ tôi có việc phải xuống thành phố, để tôi ở nhà cùng anh chị. Khi mẹ đi rồi, tôi chạy vào phòng ngủ của bà, mở tủ quần áo lục lạo.
Trong ngăn trên cùng, dưới xấp áo quần thơm mùi long não hiện ra chiếc hộp đựng nữ trang băng gỗ xinh xắn. Trong đó có chiếc nhẫn hồng ngọt mà người di thân yêu của mẹ tặng, đôi bông tai ngọc trai là của hồi môn của ngoại và chiếc vòng cưới của riêng mẹ mà xưa nay mẹ không đeo đế khỏi vướng bận khi giúp cha tôi trong công việc đồng áng. Tôi bị mê hoặc bởi,kho báu này. Tôi thử đeo vào người, những hình ảnh hết sức thú vị hiện ra trong đầu tôi. Tôi muốn trở thành một người đàn bà xinh đẹp như mẹ và được làm chủ những món nữ trang tuyệt đẹp này.
Rồi tôi thấy có một vật gì đó nhét sau miếng vải nỉ màu đỏ. Giở miếng vải lên, tôi nhận ra một manh vỡ màu trắng nhỏ xíu. cầm trên tay, tôi thắc mắc tại sao mẹ cất giữ mảnh vỡ này? Nó chỉ sáng lờ mờ mà không tiếng trả lời.
Vài tháng sau, khi tôi đang dọn bàn ăn thì cô Marge hàng xóm gõ cửa. 34
Mẹ đang bận dưới bếp, lên tiếng mời cô vào nhà. Thoáng nhìn vào bàn, cô Marge nói:
- Ô, chị sắp có khách, để lúc khác tôi đến.
Mẹ trả lời:
- Khách khứạ gì đâu, mời chị cứ vào chơi.
- Không khách sao lại bày chén dĩa quý thế? Nó không phải là đồ sứ “xịn” chứ? - Cô Marge hỏi - Toi chưa bao giờ cho mấy đứa con tôi đụng đến những thứ quý như thế
Mẹ cười:
- Tối nay là bữa cơm thân mật của gia đình. Nếu chị dọn cơm đãi khách băng bộ chén dĩa tốt nhất thì tại sao lại không dùng nó chio gia đình mình?
- Nhưng đó là bộ đồ sứ đẹp! - Cô Marge trả lời.
- o - Mẹ nói - Vài cái dĩa vỡ chẳng đáng giá là bao so với niềm vui khi chúng ta sử dụng chúng. Rồi mẹ nói thêm' - Ngoài ra, mỗi chỗ nứt hay mẻ đều có chuyện để sau này mình kể cho con cháu nghe.
Mẹ bước tới tủ đựng chén dĩa, lấy ra một chiếc dĩa cũ có nhiều mảnh vỡ được ghép lại.
- Chiếc dĩa này vỡ hôm chúng tôi đưa bé Mark từ bệnh viện về nhà - Bà nói - Chiều hôm đó trời đầy gió và lạnh làm sao! Judy mới iên sáu, nhưng con bé muốn tự làm việc. Cháu đã đánh rơi chiếc dĩa khi' mang tới bồn rửa chén. Thoạt tiên thì- tôi bực mình, nhưng rồi tự nhủ: chẳng lẽ vì một chiếc dĩa vỡ mà làm cả nhà mất hạnh phúc khi đón dứa con mới chào đời của mình. Hơn nữa, chúng tôi đều có ít nhiều thích thứ khi dán chúng lại.
Cô Marge có vẻ nghi ngờ lời nói của mẹ.
Mẹ lại bước đến tủ đựng chén dĩa và lấy xuống một cái dĩa khác. Đưa nó lên, mẹ nói:
- Chị thấy cái chổ*mẻ trên vành dĩa này không? Chuyện xảy ra khi tôi 17 tuổi. Giọng mẹ dịu lại - Vào một ngqy thu, các anh toi cần người phụ
'đóng bánh cỏ khô, nên họ thuê một chàng thanh niên phụ giúp. Dang người anh mảnh dẻ, với đôi tay rắn chắc và mái tóc nâu dài. Ảnh ta có một nụ cười khó diễn tả. Các anh tôi có cảm tình với anh ta nên mời anh ta dùng cơm tối với gia đình. Khi người anh cả của ôi xếp anh chàng ngồi cạnh tôi, tôi hết sức bối rối và muốn độn thể..
Lúc này, mẹ mới nhớ ra rằng đang nói chuyện với đứa con gái bé bỏng của mình và người hàng xóm, mẹ thẹn đỏ mạt và vội nói:
- Anh ta đưa cho tôi cái dĩa và nhờ tôi lấy giúp thức ăn. Nhưng tôi quá lúng túng, đến nổi khi cầm cái dĩa, nó tuột khỏi tay và va vào dĩa đựng món thịt hầm.
Cô Marge nói:
- Điều đó gợi lên một kỉ niệm mà chị cố quên?
- Ô, không phải vậy. Mẹ trả lời - Khi c^àng thanh niên từ giã, anh ta nắm tay tôi và đặt mảnh sứ vỡ vào lòng ban tay tôi, không nói iỉlọt lời. Anh ta chỉ cười cười.
Một năm sau, tôi kết hôn với chàng thanh niên đó. Và cho đến bây giờ, mổi lần nhìn chiếc dĩa này, tôi lại nhớ đến cái giây phút khó quên đó.
Mẹ nhìn tôi, nháy mắt. Rồi mẹ cẩn thận cất cái dĩa lại nguyên chỗ của nó. Tôi không thể nao quên cái dĩa có mọt miếng fnẻ đồ. Toi'lại lẻn vào phòng mẹ, lấy chiếc hộp đựng nữ trang bằng gỗ ra xem lại, mảnh vỡ bé xíu vẫn nằm đó.
Tôi quan sát nó một cách cẩn thận, rồi chạy lại tủ đựng chén dĩa ở nhà bếp, bắc ghế leo lên và lấy chiếc dĩa xuống. Đúng như tôi dự đoán, mảnh vỡ mà mẹ tôi cất giữ hết sức cẩn thận là từ cái dĩa mà bà đã đánh rơi vào hôm gặp cha tôi lần đầu.
Lúc bấy giờ, tôi mới hiểu ra và càng kính phục mẹ tôi. Tôi cẩn thận để lại mảnh vỡ vào vị trí của nó trong hộp đựng nữ trang.
Câu chuyện gia đình tôi bắt đầu từ một mảnh vỡ giờ đây đã trải qua nhiêu năm lăm. Mới đây, các chị tôi ngỏ ý với mẹ tôi một ngày nào đó mẹ tặng cho mỗi người một kỉ vật. Người thì xin mẹ cái nhẫn hồng ngọc, người khác xin đôi bong ngọc trai của bà ngoại để lạí. Riêng tôi, tôi thích kỉ vật quý báu nhất của mẹ: mảnh vỡ tí xíu của chiếc dĩa.