Kể về bà nội của em – Văn mẫu lớp 6
Kể về bà nội của em – Văn mẫu lớp 6 Kể về bà nội của em – Bài số 1 Trên đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi phải chuyển nhà, không được ở bên ...
Kể về bà nội của em – Văn mẫu lớp 6
Kể về bà nội của em – Bài số 1
Trên đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu chuyên cổ tích. Lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con.
Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà. Đêm nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi" luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Có lần bị ngã, tôi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: "Con lật đật luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như con lật đật là bà rất vui". Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém "Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào". Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi.
Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà
Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi nhưng không nuông chiều. Có lần, tôi không nghe lời bà. Cả tuần, bà không nói với tôi một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là điều hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hứa với mình, không bao giờ được phụ công lao tình cảm của bà.
Bà thích chăm sóc cây cảnh, Sáng sáng, bà dậy sớm tưới cây trên sân thượng. Những chồi non, nụ hoa không phụ công chăm sóc của bà, luôn tưng bừng khoe sắc thắm. Những lúc rảnh rỗi, bà ngồi ngắm không biết chán những cái cây đang dần dần lớn lên.
Tối tối, khi đi ngủ, bà thường kể chuyện cho tôi. Nghe các câu chuyện của bà, tôi như được hoá thân vào các nhân vật, khi thì là cô Tấm dịu hiền, khi lại là cô tiên tốt bụng. Bà mua cho tôi rất nhiều sách, nhờ đó kiến thức của tôi được rộng mở hơn.
Giờ đây, khi Hà Nội vào đông lạnh giá, ở nơi xa, tôi luôn lo bà có mặc đủ ấm không, bà ngủ có ngon giấc không… Tôi mong bà sống mãi bên tôi. Bà ơi, cháu yêu bà nhất trên thế gian này. Bà là người bà tuyệt vời nhất.
Kể về bà nội của em – Bài số 2
Bà nội em năm nay tuy tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn dẻo dai, nhanh nhẹn lắm. Mái tóc bạc của bà búi cao sau đầu. Gương mặt bà phúc hậu, ánh mắt thật hiền từ, độ lượng.
Bà chỉ sinh được một mình bố em nên khi bố em chuyển công tác, bà đã từ biệt mái nhà, mảnh vườn thân quen để theo con cháu lên thành phố.
Bố em là kĩ sư xây dựng nên thường xuyên phải công tác xa nhà. Mẹ em là công nhân, ngày làm tám tiếng trong xưởng máy. Bà thay bố mẹ em chăm sóc chúng em, từ việc ăn ở đến việc học hành. Sáng sáng, bà đánh thức em và bé Thắng dậy, giục đánh răng, rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, gọn gàng. Rồi bà cho hai chị em ăn sáng. Mỗi khi các cháu đi học, bà không quên khuyên nhủ các cháu phải chăm ngoan.
Bà dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, chu tất. Xong xuôi, bà xách giỏ đi chợ. Số tiền chi tiêu hằng ngày tuy ít ỏi nhưng do bà khéo thu xếp nên bữa nào chúng em cũng được ăn cơm dẻo, canh ngon. Buổi trưa đi học về, bà cháu, mẹ con quây quần bên mâm cơm, đầm ấm biết chừng nào! Suốt ngày, bà chẳng lúc nào ngơi tay. Việc nhà tạm ổn, bà lại lúi húi bên thúng đồ may. Bà khâu lại cho em chiếc áo sứt chỉ, đính lại cho bé Thắng chiếc khuy … Đêm nào trước khi đi ngủ, bà cũng dành mười lăm, hai mươi phút kể chuyện cổ tích cho chúng em nghe. Giọng kể của bà ấm áp và truyền cảm lạ thường. Bà đưa em vào thế giới huyền ảo của những chuyện như Cây khế, Tấm Cám …
Thỉnh thoảng, bố em về thăm, thấy nhà cửa ngăn nắp, con cái sạch sẽ, chăm ngoan, bố vui lắm. Bố em nói lời chân thành cảm ơn bà thì bà chỉ mỉm cười hiền hậu:
– Có gì đâu! Mẹ cố gắng giúp gia đình để con yên tâm công tác.
Bố mẹ em quý bà lắm. Bố mẹ thường bảo nếu không có bà thì gia đình em sẽ gặp không ít khó khăn …
Vất vả, khó nhọc là thế nhưng bà em chẳng đòi hỏi gì nhiều. Bà chỉ có một ao ước là thỉnh thoảng được về thăm quê hương, làng xóm. Bố em hứa Tết này sẽ thu xếp để cả gia đình về quê ăn Tết. Nghe vậy, bà rất mừng.
Em và bé Thắng luôn nghe theo lời bà dạy để làm bà vui lòng. Mỗi khi được điểm 10, em khoe bà thì lại được bà âu yếm xoa đầu khen: Cháu bà giỏi lắm.
Rồi bà mỉm cười, trông bà hiền hậu như một bà tiên trong cổ tích. Em yêu quý và biết ơn bà biết chừng nào!
Kể về bà nội của em – Bài số 3
Tuổi thơ chúng ta nhiều bạn trẻ hầu như lớn lên trong vòng tay của ông, bà. Và em cũng vậy, ngoài tình yêu thương của bố mẹ dành cho em, em còn được sống trong tình yêu thương từ bà nội của em. Đó là một thứ tình cảm khăng khít, yêu thương mà em luôn khắc sâu trong tim mình.
Bà nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng bà vẫn rất khỏe. Tóc bà đã có nhiều sợi bạc, với làn da bánh mật do đã trải qua bao sóng gió cuộc đời nhưng lại làm nổi bật lên khuân mặt hiền hậu của bà. Cũng có lúc bà rất nghiêm khắc. Đó là những lần em mắc lỗi, bà đã nhắc nhở em, nhưng bà lại chỉ cho em thấy cái sai của mình và hậu quả nó sẽ gây ra để em thêm hiểu biết và chăm ngoan hơn. Hàng ngày, cứ vào sáng sớm bà lại cùng các ông, bà trong hội đồng niên đi tập thể dục buổi sáng. Vì vậy mà tuy tuổi đã cao nhưng bà em có một thân hình cân đối. Bà bảo việc tập thể dục không chỉ là sở thích của bà, nó giúp bà thư giãn và giúp bà khỏe hơn. Vì thế mà bà thường khuyên các con cháu nên chăm chỉ thể dục hàng ngày để giữ gìn sức khỏe. Bà rất hay vào bếp nấu nướng. Thỉnh thoảng bà nấu những món ngon bà lại đem chia cho hàng xóm cùng thưởng thức. Biết em lười ăn rau nên bà thường kết hợp một số món có kèm rau, rất hấp dẫn để em có thể ăn rau cho đủ vitamin. Những món ăn đó không chỉ giàu dinh dưỡng và vitamin mà nó còn rất đậm đà tình thương từ bàn tay người bà của em. Mỗi tối, cả gia đình chuẩn bị đi ngủ, bà lại cẩn thận đi kiểm tra các cửa xem đã khóa chưa rồi mới đi ngủ. Em nhớ nhất lần em đi học về đến nhà, trời bỗng tối sần lại, em dường như không đứng vững nữa. Bà chạy lại hỏi em làm sao, bà sờ chán em, thấy nóng, bà đỡ em vào giường và gọi điện cho bố mẹ em, nhưng bố mẹ đang đi công tác xa không thể về nhà ngay được. Bà đã lấy khăn đắp lên trán để giảm nhiệt độ cho em. Em đã thiếp đi một lúc. Trong thời gian ấy, bà đã nhanh tay đi bắc một nồi cháo. Bà gọi em dậy và đút cho em từng thìa một. Bà cẩn thận bóc vỏ từng trái nho để em ăn cho mát. Hôm đó, bà không được nghỉ ngơi chút nào. Suốt cả đêm bà ngồi bên em, chăm sóc cho em. Sáng hôm sau tỉnh dậy em thấy bà đang nắm chặt tay em, nhìn đôi mắt bà thật mệt mỏi. Em thấy thương bà vô cùng. Và nhận rõ vai trò của việc thể dục thường xuyên mà bà luôn nhắc nhở. Giá mà em thường xuyên tập thể dục thì chắc hôm nay em không bị ốm và bà đã không phải thức thâu đêm bên cạnh em.
Em thêm hiểu bà hơn, hình ảnh người bà của em thật thân thương in đậm mãi trong trái tim em. Em đã tự hứa với bản thân sẽ sống thật ngoan, học thật giỏi, đạt nhiều điểm tốt để bà vui lòng. Em thầm ước rằng bà luôn sống vui, sống khỏe để mãi mãi bên em đến khi bà trăm tuổi.
Kể về bà nội của em – Bài số 4
Nếu ai đó hỏi em, ai là người em yêu thương nhất? Em sẽ trả lời người em yêu thương nhất chính là người bà nội của em. Bà nội như một bà tiên trong chuyện cổ tích. Mỗi khi em gặp khó khăn, bà luôn là áng mây che trở cho em.
Năm nay, đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng bà còn rất khoẻ. Da bà tuy đã nhăn nheo, có pha chút đồi mồi. Em vẫn đùa, đấy là chứng tích của thời gian. Nhưng bà vẫn rất khỏe do bà chăm chỉ rèn luyện sức khỏe hàng ngày. Khác với những người bà cùng hội đồng niên của bà, mái tóc của bà em có pha chút hoa râm nhưng dài và lúc nào cũng được búi gọn về phía sau. Vầng trán cao, đôi mắt to đã có phần mờ đục do những tháng năm trông ngóng ông em đi bộ đội về. Đặc biệt nụ cười làm khuân mặt bà thêm phúc hậu hơn. Đôi bàn tay gầy gây xương xương với những vết chai sần vì làm lụng vất vả để nuôi bố và các cô, chú em khôn lớn thành người. Bà mặc những bộ đồ rất giản dị, nhiều khi chỉ là bộ đồ nâu bà dành để đi lễ chùa.
Bà em có sở thích chăm sóc những chậu hoa nho nhỏ. Mỗi sáng sớm sau khi đi thể dục về, bà thường tự tay tưới tắm và bắt sâu cho những chậu hoa ấy. Một lần, bạn thân em đến chơi thấy bà đang chăm sóc chúng bèn hỏi: “Bà ơi, tại sao bà quý những cái chậu hoa này thế. Có khi nào bà yêu chúng hơn bọn cháu không?”. Bà nhìn chúng em âu yếm, bảo: “Sao thế được, tất nhiên các cháu bà bao giờ cũng là nhất rồi. Những cái chậu hoa này chỉ là thú vui của bà thôi. Đây là những cái chậu hoa ông để lại trước khi mất nên bà thay ông chăm sóc chúng để chúng ra hoa làm đẹp cho đời cháu ạ”
Hồi còn bé, bà đã thay mẹ, chăm bằm em từng li từng tí. Mỗi đêm, bà thường đưa em vào giấc ngủ qua những khúc hát ru, những câu chuyện cổ tích. Mỗi lần em ốm, bà lại chăm sóc em từng miếng cháo, từng ngụm nước để mẹ em yên tâm đi làm. Bà ngồi bên giường, dỗ dành, đút cho em từng thìa cháo nhỏ. Suốt những năm tuổi thơ ấy, em đã bén hơi bà và cứ như thế lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Sau này, vì điều kiện gia đình phải chuyển chỗ ở để bố mẹ em tiện công tác, em không còn ở bên em thường xuyên như trước nữa, nhưng cứ thỉnh thoảng em lại đòi bố mẹ đón bà lên chơi với em một tuần, bà lại mang rất nhiều quà quê lên cho em và hàng xóm láng giềng.
Tình cảm từ người bà của em dành cho em không từ nào miêu tả được. Đến bây giờ khi đã bước chân vào cổng trường đại học, là một cô sinh viên duyên dáng, mỗi khi bà đến chơi, em lại xà vào lòng bà và bà lại đưa em vào giấc ngủ bằng những khúc hát ru ngọt ngào.
Vũ Hường tổng hợp
Từ khóa tìm kiếm
- bai van ke ve ba em lop 6
- kể về bà nội của em lớp 6
- kể chuyện đời thường kể về bà nội của em
- kể về bà nội của em
- bai van ke ve ba noi cua em
- nhung bai van ke ve ba noi