Kể và tả lại một việc em đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng – Văn mẫu lớp 6
Kể và tả lại một việc em đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng – Văn mẫu lớp 6 Kể và tả lại một việc em đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng – Bài số 1 Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp để gia đình em đoàn tụ. Thường ...
Kể và tả lại một việc em đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng – Văn mẫu lớp 6
Kể và tả lại một việc em đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng – Bài số 1
Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp để gia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.
Chuyện là thế này:
Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.
Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.
Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.
– Cháu Hùng đâu rồi?
– Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng để cả nhà chờ!
Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?
Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:
– Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?
Em đáp qua loa cho xong chuyện:
– Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!
Bô' đặt tay lên trán em và nói:
– Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!
Em vẫn khăng khăng:
– Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!
Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì…
Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.
Kể và tả lại một việc em đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng – Bài số 2
Tình thương yêu của ông bà, cha mẹ đối với con cháu là vô bờ bến. Đó là những người đã có thể yêu thương, tha thứ, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi những lúc tôi gặp khó khăn nhất. Vậy mà tôi nỡ gây ra một việc khiến bố mẹ buồn lòng. Tôi rất hối hận mặc dù câu chuyện xảy ra đã lâu rồi…
Tôi là con út trong gia đình nên rất được cưng chiều, và dĩ nhiên từ nhỏ tôi dã có ngay ý nghĩ: “Tôi sinh ra đương nhiên phải được cưng chiều, được phục vụ”. Vào một ngày nọ, tôi vừa đi học về thì gặp ngay một bà cụ ngồi trong nhà dang nói chuyện với bố mẹ tôi. Người cụ toát ra một vẻ gì đó rất nhà quê, cổ hủ, áo quần cũ kĩ, thô kệch với giỏ xách chứa toàn trái cây. Nhìn qua tôi cũng biết là mới ở quê lên và có ngay ý coi thường. Nhưng tôi giật mình, bố mẹ đã gọi tôi ra chào bà nội. Thật lòng tôi không ngờ đây lại là bà nội của tôi. Tôi lí nhí chào bà rồi lên lầu, không ngoái nhìn lại.
Từ khi bà lên ở nhà tôi, mọi hoạt động trong nhà đều bị xáo trộn, thường là ngày nào cũng phải nghe ba mẹ “mở máy hát”: “Con phải nhường cái này cho bà, không được mở nhạc để bà ngủ, con phải…, con phải…”. Tôi chán lắm rồi, ở nhà như bị giam. Vì thế tôi ghét cay ghét đắng bà.
Một buổi chiều, trời nắng đẹp, bạn rủ tôi đi ăn kem, sẵn lúc không có gì làm ở nhà, tôi liền đồng ý ngay. Nhưng thật đau lòng, ba mẹ không ở nhà, làm sao có tiền đi chơi, chẳng lẽ phải xin “bà già nhà quê” đó. Không, tôi kiên quyết không chịu. Ngay lúc đó, tôi nảy ra ý hay là lấy tiền của ba mẹ vậy, chắc họ không biết đâu. Cũng may, khi vào phòng, ở trước mặt tôi, trên cái bàn còn nguyên một tờ giấy năm chục ngàn mới tinh. Tôi liền lấy ngay số tiền đó đi chơi. Cuối cùng, tôi cũng có một buổi đi chơi tuyệt vời vói đám bạn.
Khi về, vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ hỏi: “Anh có thấy tờ năm chục để ở bàn không?”. Tôi hoảng hốt, nhưng vẫn cứ thản nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra. Khi mẹ hỏi, tôi liền nói: “Con không biết mẹ mất tiền, con không lấy vì từ chiều tới giờ, con đi chơi với bạn. À hình như ở nhà còn bà nội và cô giúp việc…”. Nhưng bố mẹ tôi mắng át: “Im! Con chớ có lộn xộn!”
Bà từ trong buồng bước ra và lên tiếng: “Thôi đừng trách cứ nhau nữa, đúng là mẹ lấy đó”. Bỗng nhiên cô giúp việc lên tiếng: “Từ chiều tới giờ, bà đau lưng nằm trong buồng, con xoa bóp cho bà, chỉ thấy em Thi từ trong phòng cô cậu bước ra”. Tôi lạnh xương sống. Bô" tôi lạnh lùng quay lại hỏi: “Thi, hôm nay ba mẹ đi hết, không hề cho con tiền, lấy đâu tiền mà con đi chơi với bạn!”. Tôi giật mình ấp úng không nói nên lời. Bấy giờ mẹ tôi mới lên tiếng: “Thôi rồi, là con rồi, mẹ thất vọng về con quá, chính mình lấy mà không tự nhận, mẹ buồn vì con đã gian dối, buồn vì con đã nói hỗn với bà…”.
Đôi chân tôi run run rồi quỵ xuống, mắt tôi rưng rưng, nước mắt chảy dài. Tôi không khóc cho kẻ bị phát hiện mà tôi khóc vì lời mẹ nói, nó như hàng trăm mũi kim đâm chích vào tim tôi. Đến khi tôi nhận ra thì thật muộn màng, tôi đã bán rẻ lòng tin của mình chỉ trong một phút lầm lỡ.
Bỗng có một bàn tay dịu dàng, ấm áp ôm lấy tôi và giọng nói nhẹ nhàng, thiết tha của bà: “Thôi đừng khóc nữa, cháu biết lỗi là tốt rồi”. Rồi bà quay lại nói: “Thi à, bà tuy nghèo tiền bạc nhưng giàu lòng tự trọng. Bà rất yêu cháu, yêu rất nhiều”. Lần này, tôi òa khóc thật sự, cứ như một người vừa lạc trong rừng giờ mới thấy ánh mặt trời. Ôi, đôi mắt bà sao nhân từ thế, lòng bà sao nhân hậu thế. Người bà của tôi đây sao, người thật hiền hậu và bao dung. Tôi yêu bà biết bao nhiêu! Vừa ôm bà, tôi vừa khóc: “Bà ơi, cháu có lỗi với bà”.
Sau đó vòng tay của ba mẹ ấm áp đến nao lòng. Có lẽ, ba mẹ đã tha thứ cho tôi. Tình thương bây giờ đầy ắp cả căn nhà khiến cô giúp việc cũng bật khóc.
Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy rất hối hận. Đừng nên làm những điều dại dột với những người thân yêu của mình, các bạn nhé!
Kể và tả lại một việc em đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng – Bài số 3
Bố mẹ và gia đình là những người mà tôi luôn yêu quý và tôn trọng nhất trên đời vì đó chính là những người luôn yêu thương, chăm sóc, quan tâm tôi vô điều kiện, dù tôi có làm gì sai thì cũng không bao giờ ghét bỏ hay bỏ rơi tôi. Chính vì vậy mà tôi luôn hối hận khi vô tình làm cho bố mẹ phải buồn lòng. Khi còn nhỏ, tôi rất ngang bướng, chỉ biết làm theo những gì mà mình mong muốn, không cần để ý hậu quả ra sao. Chính vì sự ngang bướng đó mà rất nhiều lần tôi đã gây ra những hậu quá đáng trách, làm cho bố mẹ phải lo lắng rất nhiều vì tôi. Và một trong những hành động làm tôi thấy hối hận nhất đó vào năm lớp ba, tôi đã không nghe lời bố mẹ chạy đi chơi khiến cả nhà lo lắng chạy đi khắp nơi tìm.
Đứa trẻ nào cũng nghịch ngợm, quậy phá, suy nghĩ đơn giản mà không lường trước được hậu quả của những hành động ngẫu hứng mà mình gây ra cho người lớn. Nhưng có lẽ tôi đặc biệt hơn những bạn bè cùng trang lứa của mình vì tôi không chỉ nghịch ngợm mà còn vô cùng ngang bướng, tuy là con gái nhưng tôi quậy phá như những cậu con trai đích thực, tôi chỉ làm theo những gì tôi thích nên bố mẹ và những người thân của tôi đã rất nhiều lần phải đau đầu, lo lắng trước những hành động của tôi. Và cũng bởi bố mẹ rất yêu thương tôi, ít khi trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở nên tôi lúc ấy dường như không biết sợ ai, cũng sợ bất cứ cái gì.
Nhưng, một lần hành động vô tình, vô tính của tôi đã khiến cho cả nhà tôi nháo nhào lên, mẹ tôi vì quá lo lắng mà khi tìm thấy tôi thì đã bật khóc nức nở, đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc thương tâm như vậy. Nhận thức được những gì mình gây ra cho cả nhà nên tôi đã vô cùng hối hận, tự kiểm điểm, trách phạt bản thân. Vì tôi nhận ra rằng dù mình có gây ra những lỗi lầm lớn đến thế nào thì bố mẹ cũng không bao giờ bỏ rơi mà luôn yêu thương, che chở cho mình. Khi bạn được dùng tình thương để thức tỉnh con người nổi loạn trong mình thì ngoài cảm xúc hối hận còn đan xen cả những yêu thương, cảm động không xiết.
Tôi còn nhớ rất rõ, đó là vào kì nghỉ hè của năm lớp ba, khi đó cả nhà tôi đã đồng để thu hoạch lúa, bố mẹ đã giao cho tôi nhiệm vụ ở nhà trông thóc, đó là thóc đã thu hoạch vào những ngày trước, bây giờ chỉ cần phơi cho khô thì có thể đóng bao và đưa vào kho trữ thóc. Nói là nhiệm vụ thôi chứ thực chất bố mẹ chỉ yêu cầu tôi ở nhà trông nhà, lúc rảnh thì mang sách vở ra học, ngoan ngoãn chờ bố mẹ về. Vì tôi còn rất nhỏ, dù trời có mưa thì tôi cũng không thể chạy mưa hay đóng thóc được vào bao. Để cho bố mẹ yên tâm nên tôi đã vâng dạ rất khí thế.
Mang sách vở ra bày trên bàn nhưng tôi một chút cảm hứng học cũng không có, lúc ấy tôi đã tự nhủ: Bình thường ngày nào cũng phải học rồi, hè phải chơi chứ, học thì để lên lớp mới học cũng kịp. Tự hài lòng với suy nghĩ của mình nên tôi gấp gọn sách vở để trên bàn, còn mình thì chạy ra ngoài phòng khách để ngồi xem ti vi, mới đầu ti vi phát sóng phim hoạt hình “Thủy thủ mặt trăng” nên tôi ngồi xem đến say mê, nhưng sau khi phim hết, mọi chương trình khác đều vô cùng nhàm chán, tôi nằm bò ra ghế một cách chán nản. Đúng lúc đó thì có mấy người bạn cùng xóm sang rủ tôi đi chơi. Không ngần ngại, tôi lập tức đồng ý, và suy nghĩ mình chỉ cần về sớm một chút thì bố mẹ cũng không thể phát hiện.
Chúng tôi chạy ra bờ sông để chơi, dùng chiếc vợt làm bằng tre buộc vào chiếc túi bóng để vợt những con châu chấu đậu trên cỏ. Trò chơi này chúng tôi chơi rất hăng say, để tiện cho chạy nhảy, chúng tôi còn vứt luôn dép trên bờ sông mà tung tăng chạy nhảy khắp nơi. Nhưng không lâu sau trời bỗng nổi gió, trời giăng mây đen, mưa rơi như trút nước, không còn cách nào khác, chúng tôi không thể về nhà mà chạy vào trú nhờ ngôi lều nhỏ của Bác Ba làm nghề đánh cá ven sông. Lúc ấy, cả nhà tôi đã về, không thấy tôi đâu thì lo lắng chia nhau đi tìm, nhưng những nơi tôi đến chơi đều không có, chạy đến bờ sông thấy những đôi dép của chúng tôi để trên bờ, ngỡ chúng tôi xảy ra việc không may, mẹ tôi đã hoảng loạn đến mức ngã trên đất.
Mọi người hô hào gọi tên chúng tôi, khi đang định xuống sông tìm thì chúng tôi thấy tiếng gọi chạy ra, lúc ấy mẹ tôi đã lao vào ôm tôi vào lòng rồi ngất lịm. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy sợ hãi như vậy, tôi sợ mẹ có bề gì, chỉ vì một hành động ích kỉ của mình mà khiến cho mọi người đều lo lắng, hoảng loạn. Khi tỉnh lại mẹ đã dùng roi đánh tôi hai cái, vừa đánh mẹ vừa khóc, tôi cũng khóc, nhưng không phải vì đau mà vì hối hận, hối hận vì mình đã làm cho mẹ buồn như vậy.
Sau khi đánh tôi thì mẹ lại cẩn thận vừa bôi thuốc cho tôi vừa khóc, vì tôi mà mẹ khóc rất nhiều. Tôi òa khóc mà ôm mẹ, xin lỗi mẹ, xin lỗi cả gia đình và hứa với mọi người sẽ không bao giờ làm cho mọi người lo lắng như vậy nữa.
Kể và tả lại một việc em đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng – Bài số 4
Mẹ! Tiếng gọi quá đỗi kính yêu và ngọt ngào.Bởi bên mẹ,con nhận được biết bao sự dạy dỗ, chăm sóc yêu thương…Và, rồi trong thâm tâm con cứ ngỡ :con sẽ chẳng bao giờ làm cho mẹ buồn phiền vì con,sẽ chẳng bao giờ con sai phạm điều gì …Thế nhưng mẹ ạ, con cũng đã có lỗi với mẹ, làm mẹ ưu phiền và biết bao lo lắng trong một lần con mắc lỗi đã quên lời mẹ dạy.
Đó là một buổi cơm chiều mùa đông ảm đạm, con theo mấy đứa bạn trong xóm đi chơi xa. Với bọn trẻ chúng con mà được vui chơi thì chẳng còn nhớ thời gian.Mải ham vui nên con quên bẵng lời dặn của mẹ. Lúc về, trời nhá nhem tối, không thấy mẹ ở nhà, con biết mẹ đang tất bật đi tìm con khắp xóm. Một lát sau, mẹ hớt hải chạy về, áo quần ướt sẫm, khuôn mặt xương xương của mẹ tái xanh vì lạnh, mấy cọng tóc lòa xòa bên đôi má… Trông mẹ thật lo lắng, mẹ vừa mừng vừa giận. Mừng vì con đã về nhà trước cơn mưa, giận vì đi chơi xa mà không xin phép mẹ, lại về nhà tối. Mẹ không nói gì nhưng đôi mắt sâu và thâm quầng của mẹ hiện rõ vẻ giận dỗi, bực bội
Rồi mẹ nghiêm nghị bảo:
– Con xem lại việc làm của con đấy nhé !
Giọng nói của mẹ đã khàn đi vì cơn mưa rạt rào, thấm ướt. Mẹ húng hắn ho rồi xuống bếp dọn cơm lên. Con cũng xuống bếp rồi rụt rè phụ mẹ. Vừa làm vừa nghĩ đến hình ảnh mẹ trong cơn mưa lúc ban chiều, con lại nghĩ đến lời nói của mẹ vừa rồi. Tuy đơn sơ, ngắn gọn nhưng đã thấm sâu vào tâm trí của con. Lúc ấy, con như người ngủ say trong màn đêm lạnh lẽo được mẹ đánh thức dậy và đưa ra ngoài ánh sáng hửng ấm khí trời. Biết mẹ giận, em lễ phép thưa:
– Con xin lỗi mẹ ạ! Từ nay, con sẽ nhớ lời mẹ dạy.Con sẽ không làm mẹ lo lắng về con nữa đâu!
Mẹ nhìn con như đã nguôi đi cơn giận, mẹ con đi tắm.
Mẹ ơi! Tấm lòng mẹ thật nhân ái, độ lượng, bao dung. Bàn tay gầy guộc của mẹ đã nuôi chúng con khôn lớn và cũng đôi bàn tay ấy mẹ đã nấu nước tắm cho con. Nước thật ấm, ấm như tấm lòng của mẹ đang ủ ấm cho con. Vừa tắm con vừa hình dung hình ảnh của mẹ liêu xiêu đang rảo bước dưới mưa. Con lại hình dung đôi mắt dịu hiền của mẹ nhìn con khi con mắc lỗi. Ôi! Lòng mẹ thật bao la! Tình cảm của mẹ dành cho con thật thiêng liêng, cao cả và không bao giờ vơi cạn. Lúc nào con cũng có mẹ ở bên chăm sóc, giúp đỡ bảo ban, chở che tiếp thêm sức mạnh để em còn vươn lên trong cuộc sống. Ấy thế mà em đã làm mẹ đau lòng!
Bây giờ con đã lớn khôn, con đã hiểu thế nào là sự nhọc nhằn của mẹ. Nhìn những cơn mưa cùng cái rét căm căm, bóng dáng của mẹ lại hiện về trong kí ức của con…với dáng mẹ gầy, với gương mặt bao lo lắng đang lầm lũi trong cơn mưa… Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều.
Vũ Hường tổng hợp