Kể một việc làm của em khiến bố mẹ đau lòng – Văn mẫu lớp 8
Đánh giá bài viết Kể một việc làm của em khiến bố mẹ đau lòng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Phú Thọ Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào… Không có gì cao quý, thiêng liêng bằng tấm lòng bao la của mẹ. Bởi vậy, làm mẹ buồn là một tội lỗi rất lớn. Đáng tiếc thay, hôm ...
Đánh giá bài viết Kể một việc làm của em khiến bố mẹ đau lòng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Phú Thọ Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào… Không có gì cao quý, thiêng liêng bằng tấm lòng bao la của mẹ. Bởi vậy, làm mẹ buồn là một tội lỗi rất lớn. Đáng tiếc thay, hôm chủ nhật vừa qua em đã khiến mẹ buồn vì hành động thiếu suy nghĩ đó là ném đá vào bạn. ...
Kể một việc làm của em khiến bố mẹ đau lòng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Phú Thọ
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…
Không có gì cao quý, thiêng liêng bằng tấm lòng bao la của mẹ. Bởi vậy, làm mẹ buồn là một tội lỗi rất lớn. Đáng tiếc thay, hôm chủ nhật vừa qua em đã khiến mẹ buồn vì hành động thiếu suy nghĩ đó là ném đá vào bạn.
Hôm đó em cùng mấy bạn hàng xóm rủ nhau đi chơi chọi đá. Em chơi rất hăng say thì bỗng "bốp”. Hòn đá rơi trúng đầu Hoàng. Nó khóc thét lên vì đau đớn. Em sợ quá cũng nói: "Thôi chết rồi". Sau đó em cùng mấy bạn đưa nó về nhà. Bố mẹ nó đưa nó lên ngay bệnh viện. Thật khổ thân, nó phải khâu bốn mũi. Bố mẹ em phải đền một khoản tiền rất lớn. Còn phải mua quà bánh thăm hỏi. Em đã đến nhà Hoàng xin lỗi. Bố mẹ Hoàng và Hoàng đều tha lỗi cho em. Em cảm thấy cũng nhẹ được bớt phần nào trong người. Chiều hôm đó, em đang ngồi học bài thì mẹ gọi em xuống với giọng rất bực tức. Người em lại run lẩy bẩy vì sợ mẹ lại nói đến chuyện của Hoàng. Đúng vậy, mẹ đã mắng cho em một trận nhớ đời. Em tức lắm, em cảm thấy mẹ không còn thương em nữa. Tối hôm đó, khi ăn cơm xong em lẻn đi chơi- tới khuya mới về. Trò chơi ở đó cũng chẳng có gi lý thú nhưng em muốn mẹ phải lo lắng, ân hận về những hành động của mình.
Em đã về nhưng nép ngoài cửa không dám bước vào nhà. Em nhìn qua khe cửa thì thấy mẹ đang ngồi khâu áo thi thoảng lại nhìn ra ngoài xem em về chưa. Bỗng trên khuôn mặt gầy gò của mẹ nhoà nướt mắt. Không biết vì mẹ lo lắng hay quá yêu thương em. Chắc mẹ khóc vì có một người con hư hỏng. Mẹ có ghét mình đâu, mẹ chỉ làm như thế để giáo dục mình nên người như câu tục ngữ: "Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi". Em bước vào cửa. 'Mẹ vội lau nướt mắt rồi hỏi: "Sao hôm nay con đi chơi về khuya thế?!'. Em biết mẹ cố tình giấu nước mắt nên xin lồi mẹ rồi oà lên khóc. Còn mẹ thì âu yếm em và tha lỗi cho em.
Mẹ như mái nhà che chở cho em những lúc vui buồn. Em rất ân hận về việc làm của em. Em hứa sẽ học tập thật tốt cho mẹ vui lòng.
Kể một việc làm của em khiến bố mẹ đau lòng – Bài làm 2
Tình thương yêu của ông bà, cha mẹ đối với con cháu là vô bờ bến. Đó là những người đã có thể yêu thương, tha thứ, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi những lúc tôi gặp khó khăn nhất. Vậy mà tôi nỡ gây ra một việc khiến bố mẹ buồn lòng. Tôi rất hối hận mặc dù câu chuyện xảy ra đã lâu rồi…
Tôi là con út trong gia đình nên rất được cưng chiều, và dĩ nhiên từ nhỏ tôi dã có ngay ý nghĩ: “Tôi sinh ra đương nhiên phải được cưng chiều, được phục vụ”. Vào một ngày nọ, tôi vừa đi học về thì gặp ngay một bà cụ ngồi trong nhà dang nói chuyện với bố mẹ tôi. Người cụ toát ra một vẻ gì đó rất nhà quê, cổ hủ, áo quần cũ kĩ, thô kệch với giỏ xách chứa toàn trái cây. Nhìn qua tôi cũng biết là mới ở quê lên và có ngay ý coi thường. Nhưng tôi giật mình, bố mẹ đã gọi tôi ra chào bà nội. Thật lòng tôi không ngờ đây lại là bà nội của tôi. Tôi 11 nhí chào bà rồi lên lầu, không ngoái nhìn lại.
Từ khi bà lên ở nhà tôi, mọi hoạt động trong nhà đều bị xáo trộn, thường là ngày nào cũng phải nghe ba mẹ “mở máy hát”: “Con phải nhường cái này cho bà, không được mở nhạc để bà ngủ, con phải…, con phải…”. Tôi chán lắm rồi, ở nhà như bị giam. Vì thế tôi ghét cay ghét đắng bà.
Một buổi chiều, trời nắng đẹp, con nhỏ bạn gọi diện cho tôi bảo: “Ê, Thi, đi ăn kem không, tao vừa biết chỗ này ngon lắm.”, sẵn lúc không có gì làm ở nhà, tôi liền đồng ý ngay. Nhưng thật đau lòng, ba mẹ không ở nhà, làm sao có tiền đi chơi, chẳng lẽ phải xin “bà già nhà quê” đó. Không, tôi kiên quyết không chịu. Ngay lúc đó, tôi nảy ra ý hay là lấy tiền của ba mẹ vậy, chắc họ không biết đâu. Cũng may, khi vào phòng, ở trước mặt tôi, trên cái bàn còn nguyên một tờ giấy năm chục ngàn mới tinh. Tôi liền lấy ngay số tiền đó đi chơi. Cuối cùng, tôi cũng có một buổi đi chơi tuyệt vời vói đám bạn.
Khi về, vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ hỏi: “Anh có thấy tờ năm chục để ở bàn không?”. Tôi hoảng hốt, nhưng vẫn cứ thản nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra. Khi mẹ hỏi, tôi liền nói: “Con không biết mẹ mất tiền, con không lấy vì từ chiều tới giờ, con đi chơi với bạn. À hình như ở nhà còn bà nội và cô giúp việc…”. Nhưng bố mẹ tôi mắng át: “Im! Con chớ có lộn xộn!”
Bà từ trong buồng bước ra và lên tiếng: “Thôi đừng trách cứ nhau nữa, đúng là mẹ lấy đó”. Bỗng nhiên cô giúp việc lên tiếng: “Từ chiều tới giờ, bà đau lưng nằm trong buồng, con xoa bóp cho bà, chỉ thấy em Thi từ trong phòng cô cậu bước ra”. Tôi lạnh xương sống. Bô" tôi lạnh lùng quay lại hỏi: “Thi, hôm nay ba mẹ đi hết, không hề cho con tiền, lấy đâu tiền mà con đi chơi với bạn!”. Tôi giật mình ấp úng không nói nên lời. Bấy giờ mẹ tôi mới lên tiếng: “Thôi rồi, là con rồi, mẹ thất vọng về con quá, chính mình lấy mà không tự nhận, mẹ buồn vì con đã gian dối, buồn vì con đã nói hỗn với bà…”.
Đôi chân tôi run run rồi quỵ xuống, mắt tôi rưng rưng, nước mắt chảy dài. Tôi không khóc cho kẻ bị phát hiện mà tôi khóc vì lời mẹ nói, nó như hàng trăm mũi kim đâm chích vào tim tôi. Đến khi tôi nhận ra thì thật muộn màng, tôi đã bán rẻ lòng tin của mình chỉ trong một phút lầm lỡ.
Bỗng có một bàn tay dịu dàng, ấm áp ôm lấy tôi và giọng nói nhẹ nhàng, thiết tha của bà: “Thôi đừng khóc nữa, cháu biết lỗi là tốt rồi”. Rồi bà quay lại nói: “Thi à, bà tuy nghèo tiền bạc nhưng giàu lòng tự trọng. Bà rất yêu cháu, yêu rất nhiều”. Lần này, tôi òa khóc thật sự, cứ như một người vừa lạc trong rừng giờ mới thấy ánh mặt trời. Ôi, đôi mắt bà sao nhân từ thế, lòng bà sao nhân hậu thế. Người bà của tôi đây sao, người thật hiền hậu và bao dung. Tôi yêu bà biết bao nhiêu! Vừa ôm bà, tôi vừa khóc: “Bà ơi, cháu có lỗi với bà”.
Sau đó vòng tay của ba mẹ ấm áp đến nao lòng. Có lẽ, ba mẹ đã tha thứ cho tôi. Tình thương bây giờ đầy ắp cả căn nhà khiến cô giúp việc cũng bật khóc.
Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy rất hối hận. Đừng nên làm những điều dại dột với những người thân yêu của mình, các bạn nhé!
Kể một việc làm của em khiến bố mẹ đau lòng – Bài làm 3
Nhà tôi có hai chị em gái, tôi là chị cả và dưới tôi có một đứa em học lớp 4. Hai chị em tôi có tính cách trái ngược nhau, em tôi tình cảm và rất biết cách quan tâm đến mọi người trong gia đình, còn tôi thì có nghĩ gì cũng chỉ để trong lòng và không chịu nói ra. Vậy nên, em gái tôi hợp với bố mẹ hơn tôi.
Tôi nhớ còn lần, hai chị em tôi rủ nhau đi chơi. Tôi đưa em sang nhà bạn tôi dự sinh nhật, tôi xin phép bố mẹ đi đến 9 giờ tối sẽ về vì nhà bạn ấy cũng ở gần nhà tôi. Bố mẹ tôi đồng ý và dặn tôi nhớ về đúng giờ. Tôi và em tôi đã có một buổi tối rất vui vẻ, đến giờ bố mẹ dặn phải về và hai chị em tôi xin phép về trước. Đường đi về tối quá, lại có một chỗ đường trơn do chỗ đó người ta vừa đổ đất vào để lấp. Em gái tôi không cẩn thận đã bị trượt chân xuống cái hố đó và nó khóc thét lên. Vẫn bình tĩnh, tôi đỡ em dạy và hỏi em có bị đau ở đâu không. Em tôi không nói gì mà chỉ khóc, quần áo thì bẩn hết vì bị đất dính vào nhưng chắc nó cũng không bị đau ở đâu vì hố đấy cũng không sâu lắm. Tôi dỗ em và đưa em về nhà, vừa đi tôi vừa nghĩ về đến nhà chắc chắn tôi sẽ bị bố mẹ mắng vì làm ngã em.
Hai chị em tôi vừa về đến cổng, mẹ tôi đã chạy ra đón, khi đó em tôi vẫn đang khóc mà quần áo thì lấm lem. Mẹ hỏi tôi dồn dập “tại sao em lại bẩn hết quần áo thế này?”, “con đã làm ngã em đấy à” và mẹ đã tát tôi một cái rất đau. Tôi không kịp phản ứng gì thì mẹ tôi đã yêu cầu tôi vào nhà ngay. Vào trong nhà, mẹ vừa dỗ dành em tôi vừa đưa em đi thay quần áo, bây giờ nó cũng bớt khóc rồi. Chân nó bị một vết xước ở chân vì chắc là va phải hòn đá, nhưng may cũng không bị chảy máu. Tôi thì vẫn đang cảm thấy ấm ức vì cái tát của mẹ tôi lúc nãy, tôi có làm gì sai đâu, có phải tôi làm em bị ngã đâu mà là nó tự ngã mà, sao mẹ lại đánh tôi như vậy. Mẹ cũng không hỏi xem tôi có bị ngã không, mẹ chỉ quan tâm đến em mà không quan tâm gì đến tôi cả. Tôi giận mẹ lắm, thay quần áo và bôi thuốc cho em xong, mẹ lại quay sang nói tôi rằng tôi đưa em đi chơi mà không để ý gì đến em để em bị ngã, rằng tôi là một người chị không tốt. Mẹ nói rất nhiều, nhưng thực sự thì lúc đấy tôi không muốn nghe gì cả, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cái tát của mẹ lúc nãy và cảm thấy rất tủi thân thôi. Mẹ tiếp tục nói và tôi chỉ im lặng rồi mẹ cho em tôi đi ngủ.
Tôi cũng lên giường nằm và tiếp tục nghĩ về chuyện vừa xảy ra xem mình đã sai ở đâu. Nghĩ mãi thì có lẽ tôi đã sai vì đưa em đi chơi muộn quá, nên em mới bị ngã như vậy. Đáng ra tôi chỉ nên đi một mình thôi, còn em tôi thì nên ở nhà với bố mẹ. Dù thế nào thì tôi vẫn là chị và tôi phải quan tâm đến em. Nhưng vì muốn em đi chơi cùng, lại đi về muộn không nhìn rõ đường nên mới xảy ra chuyện như vậy. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi làm bố mẹ tức giận và lo lắng như thế. Mà tôi lại không xin lỗi mẹ, lại còn trách mẹ vì đã tát tôi. Tôi cảm thấy có lỗi với em và với bố mẹ quá!
Sáng hôm sau ngủ dạy, em tôi chạy tới vừa cười vừa nói với tôi “chị ơi, em hết đau chân rồi, chị đừng lo nhé!”. Tôi đã rất ngạc nhiên và lại thấy mình có lỗi với em. Tôi xin lỗi em lần sau sẽ không đưa em đi chơi muộn nữa. Tôi cũng xin lỗi mẹ tôi vì đã làm bố mẹ phải lo lắng. Mẹ chỉ mỉm cười và nói với tôi “hai chị em không sao là mẹ yên tâm rồi, lần sau con chú ý đi đường cẩn thận và không được về tối nhé!Mẹ xin lỗi vì hôm qua đã nặng lời và đã đánh con. Tôi nhận ra rằng mẹ cũng không giận gì tôi cả, và mẹ cũng đã xin lỗi vì nhỡ tay tát tôi trong lúc nóng giận. Là tôi đã sai, tôi đã hứa với bố mẹ lần sau sẽ không làm bố mẹ phải lo lắng nữa. Chủ nhật hôm đó, cả nhà tôi đã có một bữa cơm đầm ấm bên nhau!
Kể một việc làm của em khiến bố mẹ đau lòng – Bài làm 4
Tôi chưa hẳn đã là đứa con ngoan của mẹ. Bởi cái tính ngang ngành của mình mà nhiều lúc tôi đã khiến mẹ không vừa lòng. Có một lần tô: nhớ mãi Không hiểu sao đã hơn một năm trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh của mẹ lúc ấy.
Đó là một ngày cuối năm học lớp bốn của tôi. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường dối mẹ, trốn học bỏ đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại. Kết quả học tập của tôi sút đi trông thấy. Hình như cô giáo đã trao đổi vơi mẹ. Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẩn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường đi làm về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ngay ra sau nhà. Nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi đã trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem, tôi gắt lên: ‘Mẹ không có quyền xem sách vở của con! ‘. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại. Trong đôi mắt mẹ thoảng qua một chút ngạc nhiên. Một chút bối rối. Một chút đau đớn và bực bội. Cái cặp rơi xuống, sổ tung ra. Những bài kiểm tra 3 điểm, 4 điểm, những trang vở ghi nguệch ngoạc… như phơi ra. Tôi thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng trong khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.
Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố và chị về thăm ông bà nội, chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ soạn sửa cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thầy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô cảm. Có lúc đang nhặt rau, mẹ ngồi thần ra. Có lúc lại bỏ nhầm những cọng rau vào rổ rau đã nhặt sạch. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ quá. Thường ngày mẹ rất vui tính, lại hay nói hài hước khiến cho cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay… chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kĩ mẹ đến vậy. Nước
da đã xạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đã đầy những nếp nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước. Tuổi già đã đến với mẹ rồi ư? Tôi chợt muôn òa khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi. Nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn nói lên một lời: ‘Con xin lỗi… ‘. Nhưng cái tính ngang ngạnh hay nỗi sợ hãi đã làm cho lưỡi tôi cứng đơ, không thốt ra được.
Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã lại vội vã đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với một tâm trạng lo buồn. Lũ bạn í ới gọi ngoài ngõ nhưng tôi làm sao có thể đi chơi cùng chúng được. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị sổ tung rơi xuống nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ hỗn láo, ngang ngạnh của tôi thì nhiều, vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.
Tối hôm ấy, mẹ đi nằm sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được tiếng thở dài khe khẽ của mẹ. Hình như mẹ trở mình. Tôi biết mẹ đang rất buồn. ‘Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi! ‘. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa chảy trào trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng… Bỗng tôi cảm thấy hơi thở ấm áp của mẹ rất gần. Rồi bàn tay thô ráp của mẹ áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng thì thầm: ‘Ôi con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đây này! ‘. Chao ôi! Buồn lòng đến vậy nhưng mẹ vẫn thương tôi vô cùng. Mẹ không hề giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư! Tôi nằm im không nhúc nhích, cứ sợ rằng đó chỉ là giấc mơ…
Thời gian cứ trôi qua. Tôi dần lớn khôn. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong cái lần tôi phạm lỗi ấy sẽ đi theo tôi suốt đời, sẽ nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Nhất định như vậy, mẹ ạ!