03/06/2017, 19:39

Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học (Bài 7)

Hẳn trong mỗi con người chúng ta, ai cũng có một phần trái tim để lưu giữ một khoảng thời gian đã trôi qua. Và cái khoảng thời gian ấy có những kỉ niệm xưa cũ mà khi nhớ lại ta vẫn thấy bồi hồi rạo rực. Tưởng chừng như nó mới mẻ như ngày hôm qua đây thôi! Trong những hồi ức của tôi, cái phần kỉ ...

Hẳn trong mỗi con người chúng ta, ai cũng có một phần trái tim để lưu giữ một khoảng thời gian đã trôi qua. Và cái khoảng thời gian ấy có những kỉ niệm xưa cũ mà khi nhớ lại ta vẫn thấy bồi hồi rạo rực. Tưởng chừng như nó mới mẻ như ngày hôm qua đây thôi! Trong những hồi ức của tôi, cái phần kỉ niệm ấy là cái ngày mà một con nhóc nghịch ngợm, hay đùa chính thức trở thành một học sinh lớp sáu, chính thức bước vào ngôi trương THCS. Y như một giấc mơ êm ái, nhẹ nhàng bay trên những bông ...

 
Kết thúc hai học kì đầy buồn vui của lớp Năm, tôi không có cảm tưởng nào khác là mình sắp phải rời xa ngôi trường đã gắn bó bao lâu nay, và phải tiếp tục trải qua mùa hè với những buổi học thêm kín đặc. Tôi quá bận để nghĩ về mình vài tháng nữa sẽ là một học sinh lớp Sáu.
 
Nhưng tôi bắt buộc phải nghĩ về nó. Chính là cái ngày mẹ dắt tôi đi may đồng phục và ba thì đem đâu đó về một bộ sách giáo khoa. Tôi đã ngồi mân mê rất lâu những quyển sách ấy. Tưởng như nó tỏa ra hương thơm cuốn hút. Tôi thấy niềm vui cứ trào lên từng hồi. Và ngày ấy cũng dến . Cái ngày quan trọng kia. Cái ngày tôi mong chờ từng giây từng phút. Đêm trước đó, tôi rạo rực ngủ không yên, cứ trở mình rồi thức dậy khiến mẹ phải nhắc. Tôi nằm xuống, ngủ chập chờn. Hôm sau tôi thức dậy sớm, vệ sinh cá nhân kĩ càng, chải tóc và ăn sáng. Tôi mặc vào bộ quần áo mẹ đã chuẩn bị sẵn, “nai nịt” gọn gàng. Tôi đã đứng trước gương rất lâu để ngắm nghía. Tôi khác hẳn ngày thường!
 
Ba mẹ tôi rất bận nên đã không thể đưa tôi đến trường. Tôi hơi buồn, rồi một mình đạp xe đến trường. Tôi không nhìn lên trời nhưng cảm thấy nó cao lắm và trong lắm. Y như lòng tôi vậy. Trời nắng nhẹ ấm áp như những sợi vàng ngọt dịu. Tôi nhìn xung quanh và giật mình. Vẫn là hàng cây xanh, cánh đồng lúa đương thì con gái, đám hoa dại luôn nở bên đường. Nhưng những cảnh vật quen thuộc ấy phút chốc trở nên rất lạ. Phải, lòng tôi cũng đang thấy lạ. Nỗi niềm chưa hề có.
 
Tôi đến trường, không đi cổng phụ mà đường hoàng dắt xe từ cổng chính vào. Tôi cố ý đi đường đối diên với trường để nhìn rõ cái biển màu xanh treo trên cao tít. Nó bệ vệ với dòng chữ màu trắng tinh“Trường THCS Trần Cao Vân”. Khi dắt xe vào cổng trường, trống ngực tôi đập thình thịch nhưng lòng tôi rộn rã và hân hoan. Các bạn có biết cái ngày quan trọng tôi nói kia là gì không? Là ngày khai trường đầu tiên kể từ khi tôi được học ở đây. Cái ngôi trường này, nó to hơn trường cũ của tôi nhiều và còn xinh xắn hơn nữa. Lúc này trông nó lại đẹp gấp mấy lần khác tôi đã có dịp ngang qua. Sân trường sạch đến không có lấy một chiếc lá khô. Cờ phướn rực rỡ sắc màu bay phấp phới trong nắng sớm nùa thu. Trường trông có vẻ mới và trên sân, những chiếc ghế nhựa nho nhỏ xinh xinh được xếp thẳng tắp. Tôi bỡ ngỡ vô cùng, thấy chơi vơi và đứng ngây ra một lúc chẳng biết làm gì. Tôi bèn đi loanh quanh xem các lớp học và các phòng khác. Các vị phụ huynh ngày càng đến đông hơn. Những bạn bè của tôi ai cũng tươi vui và háo hức ra mặt. Chúng tôi cùng nhau trò chuyện. Tôi thấy hơi buồn một chút vì không có ba mẹ đi cùng như một số bạn khác. Chờ đợi một lúc, người đến đứng trên sân dày đặc cả lên. Tôi nhìn lên bục cao: trống, bục phát biểu, ghế ngồi…chuẩn bị sẵn cả. Khi nắng đã lên cao, các học sinh đã ngồi vào chỗ, tôi cũng vậy. Các thầy cô giáo và đại biểu cũng đã đến đông đủ. Bảy giờ ba mươi phút. Buổi lễ khai giảng của chúng tôi bắt đầu. Thầy tổng phụ trách Đội trường tôi ra đứng lên bục nhắc nhở học sinh trật tự, ổn định chỗ ngồi. Và buổi chào cờ bắt đầu. Tôi nhớ là mình chưa bao giờ hát quốc ca to đến thế. Tôi hát với niềm vui, niềm hạnh phúc tưng bừng. Tôi đã tập trung hết sức để nghe bài diễn văn rất trang trọng do thầy hiệu trưởng đáng kính của chúng tôi đọc lên. Chưa bao giờ tôi thấy mình đứng đắn như một người học sinh gương mẫu như thế. Giây phút ấy tôi còn nhớ mãi.
 
Đó là phần lễ khai trường chính thức và đồng thời công nhận chúng tôi là học sinh của trường. Sau đến là phần hội. Tôi thấy lễ khai giảng này lạ lắm, khác hẳn với trường cũ của tôi. Chúng tôi được vui chơi và cười đùa thỏa thuê. Tôi cứ nhảy cẫng lên mà cổ vũ cho các bạn. Nào đổ nước vào chai, nhảy bao bố, chuyền bóng bằng muỗng….Đúng là những điều mới lạ mà lần đầu tiên tôi được biết. Đến hơn chín giờ chúng tôi mới tan hàng vào lớp. Cô giáo chủ nhiệm của tôi hiền từ bước vào. Cô nói chuyện với chúng tôi rất nhẹ nhàng. Hình như cô khuyên chúng tôi phải trở thành một học sinh ngoan hiền, cô còn chúc chúng tôi một năm học mới vui vẻ tiến bộ. Lần đầu tiên tôi thấy yêu quí một cô giáo còn xa lạ hơn bao giờ hết và cảm nhận được sự gần gũi giữa chúng tôi với cô. Tôi liếc nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời màu xanh hi vọng khiến lòng tôi tràn trề những niềm vui. Tôi tự nhủ mình sẽ luôn nhớ về ngày quan trọng này. Bỗng giọng nỏi thánh thót trong trẻo của cô tôi vang lên làm tôi ngừng suy nghĩ. Mau lẹ, tôi lấy sách vở để ngay ngắn trên bàn. Buổi học của những học sinh lớp sáu bắt đầu. 
 
Một kỉ niệm nhẹ nhàng man mác như khỏi thổi cơm chiều. Một mảnh niềm vui khiến tôi nhớ mãi. Nó sẽ khó phai mờ trong tâm trí tôi vì chính những suy nghĩ, tâm trạng náo nức kì lạ đã ẩn sâu trong tim tôi. Ngày đầu tiên trở thành học sinh lớp sáu, được học trong ngôi trường THCS Trần Cao Vân! Xòe bàn tay đếm, dù đã trải qua hai năm nhưng nhớ lại tôi vẫn thấy lòng mình bổi hổi xốn xang đến lạ kì !

0