19/07/2017, 08:26

Kể lại chuyện em đã chứng kiến hoặc một việc em đã làm thể hiện tình hữu nghị giữa nhân dân ta với nhân dân các nước.

Thái độ lịch sự với khách nước ngoài, giúp đỡ khách, chỉ đường cho khách ... là những việc làm thiết thực thể hiện tình hữu nghị giữa nhân dân ta với nhân dân các nước. Và câu chuyện em ké sau đây là một câu chuyện có thực, rất thực, chính em đã làm. Chuyện thế này : Hôm ấy, thấy em đi học về trễ ...

Thái độ lịch sự với khách nước ngoài, giúp đỡ khách, chỉ đường cho khách ... là những việc làm thiết thực thể hiện tình hữu nghị giữa nhân dân ta với nhân dân các nước. Và câu chuyện em ké sau đây là một câu chuyện có thực, rất thực, chính em đã làm. Chuyện thế này :

Hôm ấy, thấy em đi học về trễ hơn mọi khi, mẹ em liền hỏi :
 
- Sao hôm nay con đi học về trễ vậy? Con có biết mẹ nóng lòng không?
 
- Rồi con sẽ kể cho mẹ nghe!

 
Trả lời mẹ xong, em vào cất cặp, thay quần áo, rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ :
 
- Mẹ có biết vì sao con về trễ không? Mẹ thử đoán chuyện gì nào?
 
- Chắc là con muốn biện hộ cho mình vì sao về trễ chứ gì?
 
- Mẹ nói con biện hộ cho mình cũng đúng, nhưng theo con thì ... lí do có lẽ đúng hơn mẹ ạ!

 
Chuyện thế này :

Tan học, con và Hà ở lại làm vệ sinh lớp nên về muộn. Trên đường về nhà, đi ngang qua khu tập thể đường sắt, cả hai đứa nghe một tiếng rên nhỏ. Con bảo Hà dừng lại ;
 
- Hà ơi! Hình như có tiếng người?
 
- Mình cũng nghe có tiếng rên.

 
Nhìn quanh vẫn không thấy một bóng người. Bỗng tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như định hướng tiếng rên phát ra từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.
 
- Ôi, một người nước ngoài!
 
Hà phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Chúng con nhận ra đó là cô Maria người Nga. Cô đã đến trường con tuần qua nhân ngày lễ kỉ niệm Cách mạng tháng Mười Nga. Cô nằm gối đầu trên rễ me. Bộ váy xanh lấm bụi đường. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ trán cô thấy lạnh toát. Con sợ quá, vội vứt cặp xuống, hai tay cứ lóng ngóng không biết làm gì.
 
- Làm sao bây giờ hả Hà?
 
- Thùy có mang dầu theo không?

 
Con vội lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa, thò vào ngăn lấy chai dầu gió. Vừa thấm dầu lên trán, thái dương con vừa xoa mạnh. Còn Hà xoa vào hai chân. Dường như hai đứa lúc này không còn biết sợ là gì nữa, bình tĩnh xoa bóp cho cô Maria. Một lúc, người cô đã ấm lại. Hơi thở bắt đầu đều đặn. Cô mở mắt nhìn chúng con và ra hiệu cần uống nước. Hà nhanh chân chạy vào khu tập thể xin cốc nước lọc. Uống xong, cô nói điều gì. Chúng con không hiểu tiếng Nga nên đành ra hiệu. Rồi cô lấy trong ví địa chỉ khách sạn mình đang nghỉ. Chúng con thấy cô còn mệt liền chạy ra đường ra hiệu cho chiếc xe hon da đang chạy tới dừng lại. Biết chuyện, người lái xe sẵn sàng chở cô Maria và con vào bệnh viện, còn Hà thì đến khách sạn báo cho người thân.
 
Nhìn em mẹ cảm động :
 
- Ôi, con của mẹ giỏi lắm! Con đã làm một việc thể hiện lòng mên khách mà nhân dân và thiếu nhi nước ta dành cho người nước ngoài.
0