04/06/2017, 23:26

Hãy kể lại một lần mắc lỗi khiến em hối hận khôn nguôi.

Đã hai năm trôi qua, giờ đây tôi vẫn nhớ về một câu chuyện đã làm tôi hối hận khôn nguôi. Câu chuyện đáng buồn đó xảy ra năm tôi lên lớp Sáu, mỗi khi nhắc hay nhớ lại, tôi cảm thấy như chuyện vừa mới xảy ra gần đây. Năm tôi bắt đầu vào cấp II, tôi có rất nhiều bạn mới, và cũng thêm vào đó là môn ...

Đã hai năm trôi qua, giờ đây tôi vẫn nhớ về một câu chuyện đã làm tôi hối hận khôn nguôi. Câu chuyện đáng buồn đó xảy ra năm tôi lên lớp Sáu, mỗi khi nhắc hay nhớ lại, tôi cảm thấy như chuyện vừa mới xảy ra gần đây.

Năm tôi bắt đầu vào cấp II, tôi có rất nhiều bạn mới, và cũng thêm vào đó là môn Vật lí: môn học mà tôi “ghét cay ghét đắng”. Mỗi lần trống bắt đầu vào tiết là tôi thấy lo lắm, tôi sợ cô sẽ gọi mình lên bảng kiểm tra miệng. Có hôm cô gọi tôi lên bảng, tôi giật thót mình, mặt sợ sệt, lo lắng. Tôi bước lên bảng với khuôn mặt tái mét. Có mấy đứa cười tôi, nhìn tôi. Tôi cũng không hiểu tại sao tụi nó cười mình hay trên mặt tôi có nhọ chăng? Hóa ra không phải là mặt tôi có nhọ mà tụi nó đã biết thừa tôi không học bài cũ.
 
Các bạn biết không, tại môn Vật lí này đã sinh ra cái tật lười trong tôi. Và cũng phải cảm ơn nó đã cho tôi một bài học in dấu mãi trong lòng tôi khiến tôi phải hổ thẹn đến tận bây giờ.
 
Trước ngày kiểm tra môn Vật lí, tôi lo lắm không biết ngày mai sẽ làm bài như thế nào, tôi cầu trời cầu Phật cho mọi việc êm ả. Không ngờ tôi đã quá chủ quan khi đọc đề cương ôn tập, cứ thoải mái chơi. Cuối cùng nó đã gây ra hậu quả mà tôi không ngờ tới.
 
Sáng hôm sau, bầu trời như tối sầm lại, tôi đến lớp với khuôn mặt lo sợ, căng thẳng. Ngồi trong lớp, cả bọn bàn tán mãi câu: “Cậu học Lí chưa, tiết đầu kiểm tra đó”. Bỗng tiếng trống vang lên bắt đầu vào tiết. Cửa phòng từ từ mở ra mà tim tôi đập mạnh gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô giáo đi từng dãy để phát đề. Tôi nhìn vào đề mà mắt tròn xoe:
 
- Trời ơi, sao đề gì mà khó thế này!
 
Tôi ngồi đần ra, thằng bạn thân ngồi bên cạnh tôi thì thầm: “Ê! Không làm bài đi à, cả lớp làm rồi kìa”. Tôi cầm bút lên nhìn vào đề mà choáng váng, sợ hãi đến nỗi cầm bút còn không vững. Tôi ngồi cắn bút mà nghĩ:
 
- Thôi đã trót không học rồi thì cứ đánh bừa vào, trúng hay không còn tùy.
 
Thời gian trôi nhanh quá, vậy mà cũng đã hết tiết. Có đứa hỏi tôi: “Cậu làm tốt chứ”. Tôi đáp lại với giọng nói lo lắng và không chắc chắn: “À.., ừ tốt”. Vậy là cả buổi học hôm đó tôi ngồi với một tâm lí không hề thoải mái cho đến lúc tan học.
Tôi vừa bước vào nhà, mẹ tôi đã hỏi:
 
- Hôm nay thi tốt không con?
 
Tôi vẫn chỉ đáp lại mẹ tôi một câu:
 
- Dạ! Tốt!
 
- Vậy thì lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con.
 
Tôi không nói không rằng đi thẳng lên phòng... Vậy là cả tối hôm đó tôi cứ thẩn thờ như người mất hồn.
 
Sau đó một tuần, cô giáo trả bài. Lần này không như các lần khác, cô đến từng bàn đưa bài cho chúng tôi. Cho đến khi cô đưa bài cho tôi, tôi mới hoảng hốt, chân tay lẩy bẩy, một con số 2 đập vào mắt tôi. Còn tệ hại hơn thế cô giáo nhắc cả lớp:
 
- Bài kiểm tra này cả lớp đưa về cho bố mẹ xem và kí vào bài, kể cả các bạn điểm tốt hay xấu.
 
Tôi không dám đưa bài này cho bố mẹ. Lại một hôm nữa tôi ngồi học mà chẳng thu thập được cái gì cho mình. Trên đường về nhà, vừa đi vừa nghĩ xem có cách nào có thể tránh tội được không, cuối cùng tôi đã đưa ra phương án rất táo bạo:
 
- Hay là mình cứ giấu bài trong ngăn bàn, khóa chặt lại, rồi ra sao thì ra.
 
Tôi về nhà chạy vọt lên phòng, khóa chặt cửa rồi bắt đầu kế hoạch cho tới lúc bố gọi xuống ăn cơm. Ngồi ăn cơm, tôi ăn lấy ăn để rồi chạy lên phòng nhưng đột nhiên mẹ hỏi:
 
- Hôm nay đã trả bài kiểm tra Vật lí hôm trước chưa con?
 
Tôi ấp úng trả lời:
 
- Dạ chưa, chắc là tuần sau mẹ ạ.
 
Đến tối, mẹ tôi lên phòng bảo tôi mở bàn học ra để mẹ dọn sách vở cho gọn, tôi từ chối thẳng thừng:
 
- Thôi, thôi ạ, không cần đâu mẹ ạ, để hôm nào con tự dọn.
 
Cho đến hai ngày hôm sau cô giáo kiểm tra xem chúng tôi đã đưa cho bố mẹ xem chưa, nhưng vẫn còn rất nhiều bạn chưa làm tròn nhiệm vụ cô giao, đa số là những bạn được điểm kém và dĩ nhiên, trong đó có tôi. Cô đã tạo cơ hội cho chúng tôi đến tuần sau. Vậy mà tôi vẫn cố gắng nói dối cho đến ngày hôm đó.
 
Đến tối, cô giáo gọi điện đến nhà tôi. Tôi lo sợ, chắc là chuyện điểm thi rồi, tôi không biết mẹ tôi nói chuyện gì với cô, chỉ biết sau đó mẹ gọi tôi xuống và hỏi tôi cặn kẽ. Tôi đã kể hết cho bố mẹ nghe, tối hôm đó tôi thấy bố mẹ tôi cũng rất buồn...
 
Cuối năm, trong buổi tổng kết năm học, cô giáo nói với lớp tôi bằng giọng rất buồn:
 
- Cô rất tiếc, đáng lẽ cô sẽ đưa lớp ta thành lớp chuyên Lí và sẽ có một số bạn được vào đội tuyển nhưng chỉ vì một học sinh lớp ta mà cô đã thôi...
 
Tôi biết cô sẽ không nhắc đến tôi, cô không muốn cả lớp bàn tán về tôi. Nói thật, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ, vừa tiếc cho cả lớp vừa giận bản thân mình, vì mình mà cả lớp không được tuyên dương trước toàn trường.
 
Giờ đây, tôi đã là một học sinh của lớp chuyên Lí. Mỗi lần nhớ lại chuyện này, tôi vẫn tự hỏi tại sao ngày ấy tôi lại để mình tuột dốc đến như vậy. Chính sự tế nhị, khéo léo của cô giáo đã giúp tôi nhìn nhận lại bản thân mình, để giờ đây tôi luôn cố gắng phấn đấu trong học tập trở thành một học sinh ngoan, có thành tích cao trong học tập, trong đó có cả môn Vật lí mà tôi đã từng “ghét cay ghét đắng”.
 
Qua câu chuyện tôi kể trên, tôi chỉ mong các bạn hãy luôn phấn đấu trong học tập để không làm bố mẹ hay thầy cô phiền lòng.

0