25/05/2017, 09:28

Hãy kể lại một câu chuyện gây cho em nhiều thích thú bất ngờ – Văn mẫu lớp 6

Đánh giá bài viết Hãy kể lại một câu chuyện gây cho em nhiều thích thú bất ngờ – Bài làm 1 Trong các câu chuyện mà mẹ em kể cho em nghe, em thích nhất truyện Hai viên ngọc quý. Chuyện kể về một em bé ước có một viên ngọc quý để nhìn vào đấy có bà tiên, có lâu đài, có cả nhà máy nữa. Mẹ em ...

Đánh giá bài viết Hãy kể lại một câu chuyện gây cho em nhiều thích thú bất ngờ – Bài làm 1 Trong các câu chuyện mà mẹ em kể cho em nghe, em thích nhất truyện Hai viên ngọc quý. Chuyện kể về một em bé ước có một viên ngọc quý để nhìn vào đấy có bà tiên, có lâu đài, có cả nhà máy nữa. Mẹ em cười nói: – Con có những hai viên ngọc cơ mà! ...

Hãy kể lại một câu chuyện gây cho em nhiều thích thú bất ngờ – Bài làm 1

Trong các câu chuyện mà mẹ em kể cho em nghe, em thích nhất truyện Hai viên ngọc quý. Chuyện kể về một em bé ước có một viên ngọc quý để nhìn vào đấy có bà tiên, có lâu đài, có cả nhà máy nữa.

Mẹ em cười nói:

– Con có những hai viên ngọc cơ mà!

Bé tò mò hỏi:

– Đâu hả mẹ?

Mẹ bé chỉ ra ngoài sông, bé nhìn thấy dòng nước xanh và những cánh buồm. Mẹ bảo mẹ cũng nhìn thấy như thế.

Mẹ lại hỏi:

– Bây giờ con thấy gì ở phía bờ sông?

Bé reo lên:

– Có những chú bò đang gặp cỏ mẹ ạ!

Cứ như thế, mẹ chỉ cho bé thấy bà tiên trong quyển truyện tranh của bé và cả nhà máy có ống khói và khói đang bay lượn trong gió. Bé thích quá reo lên.

Mẹ lại bảo bé nhắm mắt lại. Bé nghe lời mẹ nhắm mắt lại và không nhìn thấy gì nữa.

Mẹ nói:

– Vì hai viên ngọc của con đã bị che kín mất rồi!

Bé chợt hiểu ra. Hai con mắt chính là hai viên ngọc quý. Phải giữ gìn để hai viên ngọc quý đó không bao giờ bị bẩn.

Nghe xong câu chuyện mẹ kể, em chợt hiểu rằng: mỗi con người đều có những thứ quý như ngọc, như vàng. Phải biết nâng niu, gìn giữ những thứ quý ấy. Em cũng hiểu thêm: đừng nên có ước muốn quá xa xôi. Mọi điều kì diệu có thể sẽ đến trong tầm tay nếu ta biết khám phá và tìm hiểu nó.

Hãy kể lại một câu chuyện gây cho em nhiều thích thú bất ngờ – Bài làm 2

Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa được chứng kiến ở trường mình.

Chả là để thể hiện lòng biết ơn thực sự của các thế hệ con cháu đối với sự hy sinh của cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất độc màu da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận trong con người. Thế nhưng tất cả những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm.

Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa.

Buổi diễn bắt đầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay động lòng người của chú trưởng đoàn. Nó dường như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị kỹ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người bắt đầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc đời và những lý do… Tất cả, tất cả đều bắt đầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc. Thế nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Chiến tranh tàn bạo đến mức không cho cả những ước mơ nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau mười con người cần được cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa.

Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên những lời ca chia sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia.

Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa tâm sự: “Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc  đời mình”.

Bài viết liên quan

0