01/03/2018, 17:05
Chùm thơ tình hoàng hôn buồn với tâm trạng hoài niệm, cô đơn
(iini.net) Sau chùm , iini.net xin mời các bạn tiếp tục đến với chùm thơ tình với tâm trạng hoài niệm và nỗi buồn cô đơn khi đứng ngắm nhìn hoàng hôn đang dần buông. Đây là chủ đề hay trong loạt mà chúng tôi muốn chia sẽ đến các bạn yêu thơ. Thơ tình hoàng hôn buồn (ảnh: Phạm Anh ...
(iini.net) Sau chùm , iini.net xin mời các bạn tiếp tục đến với chùm thơ tình với tâm trạng hoài niệm và nỗi buồn cô đơn khi đứng ngắm nhìn hoàng hôn đang dần buông.
Đây là chủ đề hay trong loạt mà chúng tôi muốn chia sẽ đến các bạn yêu thơ.
TÀN TRO
Thơ: Hoàng Hôn Tím
LỐI XƯA
Thơ: Chương Nguyễn
NỖI NHỚ
Thơ: Khang Minh
CHẤP NHẬN TRÁI NGANG
Thơ: Lê Thị Hiền
DƯ ÂM
Thơ: Kim Tuyến
NHẠT NHÒA
Thơ: Lê Hoài Thương
BÀI THƠ: TÀN ÚA
Thơ: Hoàng Hôn Tím
CHIỀU BUÔNG
Thơ: Diệp Ly
Đây là chủ đề hay trong loạt mà chúng tôi muốn chia sẽ đến các bạn yêu thơ.
Thơ tình hoàng hôn buồn (ảnh: Phạm Anh Dũng) |
TÀN TRO
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Hoàng hôn sắp kín lưng đồi,
Vầng hồng le lói buông lơi ráng chiều
Không gian nặng vẻ tiêu điều
Hồn nghe quạnh vắng cô liêu tìm về.
Đâu rồi...chất ngất đắm mê...
Sao như đau đớn tái tê cõi lòng?!
Chiều phai ...với chút ráng hồng...
Ta... hai lối ngược chất chồng nỗi đau
Duyên tình đã chẳng bền lâu,
Xót xa quặn thắt canh thâu vọng chìm
Người giờ như thể bóng chim,
Lần trong ký ức biết tìm chốn nao?!
Thời gian dẫu có nhạt màu
Trái ngang trọn kiếp niềm đau vỡ òa
Về đâu ngã rẽ duyên xa...
Mong manh phận số...chỉ là tàn tro !!
LỐI XƯA
Thơ: Chương Nguyễn
Lòng như vương vấn vậy thôi
Làm sao níu được phai phôi ngã đời?
Mùa yêu đã lỗi hẹn rồi
Thôi đành lối cũ em tôi trở về !
Buông tay từ giả bến mê
Duyên đà khép cửa nảo nề lòng ai
Chập chờn đếm lệ canh dài
Thênh thang ngõ vắng tình phai mất rồi
Chúng mình cách trở chia phôi
Tháng ngày vương vấn đành thôi bước dừng
Gượng cười rẽ lối...người dưng...
Biết duyên như thế thà đừng quen nhau
Anh về khâu vá tim đau
Chỉ là quá khứ chôn sâu lấp vùi
Chia tay lòng quá bùi ngùi
Thuyền xưa tách bến hỏi vui hay buồn??
HOÀNG HÔN
Thơ: Phạm TâmHoàng hôn nhuộm tím chân trời
Nỗi buồn phủ kín chơi vơi quặn lòng
Hỡi người có nhớ đến không
Giờ đây lỗi hẹn cất trong u sầu
Mây vời vần vũ về đâu
Cánh buồm thoảng gió thâm sâu tạ từ
Bồi hồi lật mở trang thư
Bút xưa còn đó tình như đã tàn
Mình nay cách trở quan san
Còn chi đâu nữa mây ngàn gợn đau
Ngắm hoàng hôn rụng úa màu
Trong miền kí ức lời cầu nguyện mong
Thôi rồi hết đợi ngóng trông
Chữ yêu phai nhạt sang sông hững hờ
Chẳng còn gì nữa ước mơ
Hoàng hôn khuất núi em bơ vơ buồn.
NỖI NHỚ
Thơ: Khang Minh
Hoàng hôn bóng ngã chiều tà
Lặng nhìn về phía trời xa bồi hồi
Mây buồn cũng lững lờ trôi
Nhớ về ký ức một thời đã xa
Còn đây kỷ niệm nhạt nhòa
Người đi để lại cho ta nỗi sầu
Tưởng rằng dĩ vãng chìm sâu
Nhưng lòng mãi nhớ mộng đầu chưa phai
Đơn côi khắc khoải canh dài
Vấn vương một bóng hình ai xa dần
Xuân đi Hạ đến bao lần
Thu về lá rụng đầy sân úa vàng
Mùa Đông giá lạnh lại sang
Cõi lòng tê tái ngút ngàn nhớ mong.
CHẤP NHẬN TRÁI NGANG
Thơ: Lê Thị Hiền
Duyên trời đã định chẳng cho
Thì thôi hai ngả đắn đo càng sầu
Cau xanh giã biệt vôi trầu
Càng thương càng nhớ càng đau đớn lòng
Ông tơ mắc lạc chỉ hồng
Để cho bà nguyệt cũng không se tình
Hai ta tương bóng nhớ hình
Xót xa lưu luyến mối tình dở dang
Dưng dưng lệ đổ hai hàng
Cắt chia nghĩa thiếp tình chàng đôi nơi
Xa xăm góc biển chân trời
Cánh chim phiêu bạt rã rời tâm can
Lỡ rồi một kiếp hồng nhan
Nổi trôi xuôi ngược ai oan cũng đành
Tiếc thay duyên phận chẳng thành
Trái ngang chấp nhận trời xanh an bài.
CHIỀU BUỒN
Thơ: Anh PhuongChiều buồn tha thiết lời thơ
Ngắm hoàng hôn đỏ thả tơ về trời
Quạnh hiu lối nhỏ bên đời
Còn đâu hình bóng của người phương xa
Dường như quạnh vắng riêng ta
Bao chiều thương nhớ vào ra một mình
Hỏi mây hỏi gió lặng thinh
Một mình thương nhớ mối tình đơn côi
Môi mềm buốt lạnh sương rơi
Mây chiều lờ lững bên trời nhớ thương
Tơ sầu bao sợi chiều buông
Là bao nỗi nhớ chạnh buồn tim côi
Sương buồn lạnh lẽo bờ môi
Giọt thương giọt nhớ hỡi ôi bên mình
Trời chiều trời vẫn lặng thinh
Tình buồn tình vẫn riêng mình lẽ loi.
DƯ ÂM
Thơ: Kim Tuyến
Mong manh chút phận má hồng
Giữa dòng trong đục, biết cùng ai vui...
Dòng đời trôi nổi dập vùi
Tàn hoa một cánh thôi rồi ...mộng mơ
Không còn ai hẹn ai hò
Đường khuya một bóng, con đò chỏng chơ
Lối xưa một bóng ta chờ
Bên thềm trăng giãi lạnh ngơ dáng gầy
Mùa xuân dẫu có qua đây
Lòng tràn cát nóng, vui vầy bướm hoa ?..
Hơn ba trăm ngày ...có thừa ...
Xuân qua, đông lại ...vẫn thừa gối bên !
NHẠT NHÒA
Thơ: Lê Hoài Thương
Sương rơi lạnh buốt môi mềm
Giọt thương giọt nhớ khẽ len vào hồn
Lòng nghe xao xuyến bồn chồn
Chìm vào giấc ngủ nỗi buồn vẫn theo.
Trời chiều hạt nắng cheo leo
Hoàng hôn vương chút tình yêu muộn màng
Nhạt nhòa mây vướng giăng ngang
Ai nhuộm tím nhớ cho tràn mắt môi?
Lặng thinh chiều vẫn bồi hồi
Thoáng trong ánh mắt chiều trôi nhẹ nhàng
Gió đưa rụng chiếc lá vàng
Nữa quên nữa nhớ thời gian thuở nào
Trong lòng vẫn chút khát khao
Ai đem phiêu lãng đổi trao riêng mình?
Qua hoàng hôn...sẽ bình minh...?
Lao xao phố thị mình tìm kiếm nhau ??
BÀI THƠ: TÀN ÚA
Thơ: Hoàng Hôn Tím
Ta hôm nay một mình trong chiều vắng,
Hoàng hôn buồn cho giọt nắng đi hoang
Nhớ thương ai mà cây trút lá vàng
Nghe tiếng gió như muôn ngàn than thở.
Chiều biệt ly khóc người đi kẻ ở,
Xót xa nhiều khi tình lỡ không thành.
Mới xuân nào mầm nảy lộc ươm xanh
Nay thu về cho cành thay lá úa.
Nhớ chăng anh biết bao lời đã hứa,
Son sắt tình và chan chứa yêu thương.
Nay xa rồi lòng chẳng chút vấn vương,
Mùa thu đến cho đêm trường xa xót.
Duyên tình nao một thời ta trao trót,
Giấc mộng đời giờ tiếng khóc ly tan.
Tình nay như những chiếc lá úa tàn,
Đã rơi rụng vội vàng theo cơn gió.
CHIỀU BUÔNG
Thơ: Diệp Ly
Chiều buông rồi một buổi chiều cô quạnh
Ngày đã tàn sương xuống lạnh bờ vai
Bóng tối loang lem luốc mảnh hình hài
Niềm thương nhớ làm tim ai xao động.
Chiều buông rồi một buổi chiều đơn bóng
Ôm tình riêng để hoài vọng trời xa
Chờ trông chi mà khóe mắt lệ nhòa
Ngày đang chết hay tình ta hấp hối.
Chiều buông rồi chiều giăng đầy bóng tối
Ký ức tràn trên ngàn lối mơ hoang
Thu đi qua còn rơi chiếc lá vàng
Như lời hẹn với thời gian trở lại.
Chiều buông rồi thêm một chiều hoang dại
Mộng mị tàn còn lại khối tình si
Nửa vầng trăng nghiêng soi bước người đi
Nửa còn lại thầm thì bên gối chiếc.