Bài văn hay tả về hoa địa lan
Khi những làn mưa phùn mùa xuân đậu nhẹ lóng lánh trên mái tóc em là khi cây địa lan bắt đầu ra hoa. Mùa xuân đấy! Giữa đám lá xanh to bản, một búp xanh vươn lên. Mưa dai dẳng, triền miên, búp xanh càng vươn cao. Màu xanh nõn dần dần thẫm lại. Những búp xanh đẫm mưa xuân như chờ ...
Khi những làn mưa phùn mùa xuân đậu nhẹ lóng lánh trên mái tóc em là khi cây địa lan bắt đầu ra hoa. Mùa xuân đấy!
Giữa đám lá xanh to bản, một búp xanh vươn lên. Mưa dai dẳng, triền miên, búp xanh càng vươn cao. Màu xanh nõn dần dần thẫm lại. Những búp xanh đẫm mưa xuân như chờ đợi. Mặc cho sự mơn man êm nhẹ của gió, búp xanh lặng lẽ hình thành. Nhưng hình như mưa xuân đang dồn dần những "yêu kiều" vào đó. Cây địa lan như người mẹ chắt chiu tất cả những gì tinh hoa nhất, những gì đẹp dẽ nhất mà mùa xuân ban phát cho mình để dành cho búp non.
Trong mưa, từ trong búp xanh bỗng vươn ra ba cái nụ xinh xinh, nhỏ bé và đáng yêu. vẫn là màu xanh nhưng nhạt hơn. Người ta nhìn và thầm hỏi: "Phải chăng mùa xuân đặt màu xanh trong này?" Một ngày, hai ngày,... nụ hoa lớn dần lên. Mưa nôn nóng lắm. Mưa như thôi thúc. Và nhìn kìa, những nụ hoa đang bồi hồi hé nở năm cánh hoa trắng muốt. Bông hoa dịa lan nghiêng mình, những cánh hoa xếp cân đối tròn trịa và đài hoa, nhị hoa như mũ miện của nàng công chúa lóng lánh những hạt ngọc. Tinh khôi quá!
Nhìn những bông hoa đang khoe sắc dưới nắng xuân, lòng em dấy lên một niềm vui khó tả.