24/05/2017, 11:48

Bài văn hay nói về cảm nghĩ của mình trước nụ cười của mẹ

Đề: Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ. ''Dưới ánh trăng, nụ cười khoan dung của mẹ mới đẹp làm sao! Trái tim em cất lên tiếng gọi thiết tha...'' I. DÀN Ý 1. Mở bài: * Giới thiệu chung: - Mẹ em là nông dân, suốt ngày làm việc ở ngoài ...

Đề: Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ. ''Dưới ánh trăng, nụ cười khoan dung của mẹ mới đẹp làm sao! Trái tim em cất lên tiếng gọi thiết tha...''

I.      DÀN Ý

1.       Mở bài:

*         Giới thiệu chung:

-     Mẹ em là nông dân, suốt ngày làm việc ở ngoài đồng.

-     Em mang cơm trưa cho mẹ.

2.       Thân bài:

*         Tả vài nét về mẹ:

-     Tuổi gần bốn mươi, khoẻ mạnh.

-     Đảm đang, tháo vát.

-     Tính tình hiển hoà, dễ mến.

*         Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ:

-     Nụ cười tươi tắn làm rạng rỡ gương mặt đầy đặn, rám nắng.

-     Nụ cười đem lại sự ấm áp và niềm tin tưởng cho em.

-     Nụ cười tha thứ, bao dung khi em mắc lỗi.

3.       Kết bài:

*         Tình cảm của em đối với mẹ:

-     Kính yêu mẹ, cố gắng làm theo lời mẹ dạy.

BÀI LÀM

Trời đã quá trưa. Nắng hè gay gắt chiếu xuống mặt đất. Trên cánh đồng làng vẫn nhấp nhô bóng người đang lúi húi làm cỏ lúa, trong đó có mẹ của em. Từ trên đường nhìn xuống, em thấy chiếc nón cũ chỉ đủ che cho mái đầu của mẹ, còn lưng áo nâu bạc ướt đẫm mồ hôi vẫn phơi ra dưới nắng. Em cất tiếng gọi: “Mẹ ơi! Con mang cơm ra đây này! Mẹ nghỉ tay ăn cơm đã!”. Mẹ ngẩng lên đáp lại: “ừ! Mẹ vào ngay đây!”. Rồi mẹ vác chiếc cào cỏ lên vai, nhẹ nhàng vén từng bụi lúa, lấy lối bước lên bờ. Mẹ khoan khoái vốc từng vốc nước mát trong của dòng mương chạy ngang cánh đồng để rửa mặt. Nụ cười hiền hậu làm rạng rỡ gương mặt đầy đặn rám nắng của mẹ.

Mẹ em năm nay tuổi đã gần bốn mươi, dáng người đậm chắc, khoẻ mạnh. Mọi việc lớn nhỏ một tay mẹ lo hết vì bố em là bộ đội, đóng quân tít tận vùng biên giới phía Bắc, ít có dịp về nhà. Quanh năm, mẹ quần quật làm việc, cấy hái ngoài đồng, nắng mưa chẳng quản. Làng xóm đều khen mẹ em tính nết hiền hoà, đảm đang, tháo vát và mừng cho ông bà nội có được người con dâu hiền thảo.

Em thương mẹ lắm! Ngoài giờ học, em thưởng giúp mẹ những việc lặt vặt như quét dọn, tưới rau, cho gà cho ỈỢn ăn... Mẹ khen em ngoan và cười bảo: “Mẹ muốn rèn cho con đức tính cần cù, chăm chỉ, chứ ngần ấy việc, mẹ làm chỉ loáng cái là xong”. Em hiểu ý và càng cố gắng hơn để san sẻ bớt nỗi nhọc nhằn của mẹ.

Ngày mùa, cánh đồng làng em vàng rực một màu lúa chín. Hương lúa thơm nồng quyện với hương hoa cau, hoa bưởi thơm ngát toả lan khắp xóm thôn. Mọi người đều náo nức trước vụ mùa bội thu. Niềm vui hiện rõ trong giọng nói, ánti mắt, nụ cười của mẹ. Tưởng chừng bao vất vả, gian nan đều tan biến.

Tuy còn nhỏ nhưng em đã hiểu rằng bát cơm em ăn, tấm áo em mặc, quyển sách quyển vở em học... đều được đổi bằng mồ hôi của mẹ. Đêm đêm, mẹ thức cùng em cho tới khi nào em học bài và làm bài xong thì mẹ mới buông màn đi ngủ. Bố vắng nhà nên mẹ em vừa phải làm người mẹ dịu dàng, vừa phải làm người cha nghiêm khắc. Những lời động viên mộc mạc, chân tình cùng với nụ cười đôn hậu của mẹ làm cho lòng em thêm ấm áp và tin tưởng.

Em nhớ có lần lỡ tay làm vỡ chiếc bình cắm hoa bằng thuỷ tinh của bố mua vào dịp Tết năm ngoái. Vì lo sợ nên em đã đổ tội cho chú mèo tam thể. Tối hôm ấy, sau khi dọn dẹp xong, mẹ gọi em ra sân nói chuyện. Hai mẹ con ngồi trên chiếc chõng tre kê dưới gốc cau. Dải Ngân Hà bàng bạc vắt ngang qua bầu trời đêm lấp lánh sao. Trăng sáng in rõ bóng cây trên mặt sân, mỗi khi gió thổi lại rung rinh, lay động. Em hồi hộp chờ đợi và cũng mang máng đoán ra điều mẹ sẽ nói. Tiếng mẹ cất lên khe khẽ chỉ vừa đủ để em nghe: “Thu à! Lúc chiều, mẹ biết là con nói dối. Nếu con lỡ tay đánh vỡ chiếc bình, con cứ mạnh dạn, thành thật nhận lỗi, ông bà và mẹ sẽ chẳng trách con đâu. Nhưng sự dối trá của con làm cho cả nhà buồn đấy! Lần sau đừng như thế nữa nghe chưa, con gái của mẹ!”.

Nghe mẹ nôi, nước mắt em ứa ra. Em khóc vì xấu hổ và ân hận. Em ôm lấy mẹ và lí nhí xin lỗi. Mẹ vuốt tóc em, thủ thỉ: “Thôi, đừng khóc nữa con! Mẹ tin rằng con sẽ không bao giờ biến mình thành kẻ dối trá đáng ghét ! Nào, hãy ngẩng đầu lên!”.

Em nắm thật chặt đôi bàn tay chai sần của mẹ và ngước mắt nhìn. Dưới ánh trăng, nụ cười khoan dung của mẹ mới đẹp làm sao! Trái tim em cất lên tiếng gọi thiết tha: “Mẹ! Mẹ kính yêu của con! Con sẽ cố gắng làm theo lời mẹ dạy để trở thành một đứa con ngoan!”.

Nguồn:
0