Bài thơ Vội vàng là quan niệm của tác già về mùa xuân, tình yêu, tuổi trẻ. Ý kiến của anh/chị về vấn đề này?
Xuân Diệu lựa chọn cho mình quan niệm mới mẻ. Thời gian được hình dung như dòng chảy xuôi chiều một đi không bao giờ trở lại. Tác giả đã lấy sinh mệnh của cá nhân con người làm thước đo thời gian, lấy quỹ thời gian hữu hạn của đời người để đo đếm thời gian trong vũ trụ: a) Mùa xuân là ...
Xuân Diệu lựa chọn cho mình quan niệm mới mẻ. Thời gian được hình dung như dòng chảy xuôi chiều một đi không bao giờ trở lại. Tác giả đã lấy sinh mệnh của cá nhân con người làm thước đo thời gian, lấy quỹ thời gian hữu hạn của đời người để đo đếm thời gian trong vũ trụ:
a) Mùa xuân là thời xuân sắc nhất của tuổi trẻ
Cảnh vật cũng như con người chỉ đẹp ở thì xuân của nó. Hãy trở lại cuộc sống như một thiên đường kia, ta sẽ thấy ong, bướm tuần tháng mật, hoa đồng nội, lá cành tơ, khúc tình si, tháng giêng, cặp môi gần... tất cả là thời xuân sắc.
- Những mùa xuân là dấu hiệu bước đi của thời gian.
"Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già "
Mùa xuân ấy gắn liền với vẻ đẹp của tuổi trẻ, của tình yêu.
"Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất"
Tuổi trẻ và tình yêu gắn liền với mùa xuân. Song tuổi trẻ không tồn tại mãi (theo quy luật). Nhà thơ xót xa!
"Lòng tôi rộng, nhung lượng trời cứ chật,
Không cho dài tuổi trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thẳm lại!
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời"
Nói cách khác, nhà thơ có quan niệm về thời gian khác với quan niệm thờigian tuần hoàn.
b) Quan niệm thời gian tuần hoàn
Nghĩa là thời gian như một vòng tuần hoàn liên tục tái diễn, cứ trở đi trở lại mãi mãi. (Xuân đi rồi xuân trở lại). Quan niệm ấy lấy sinh mệnh vũ trụ làm thước đo thời gian.
-
"Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại"
Cảm nhận về thời gian của Xuân Diệu là cảm nhận mất mát, hẫng hụt:
“Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt"
Hiện tại đang lìa bỏ để trở thành quá khứ được hình dung như một cuộc chia li.
Mỗi sự vật trong đời sống tự nhiên đang ngậm ngùi tiễn biệt một phần đời của chính nó, tạo nên sự phai tàn của từng cá thể:
"Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì noi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? "
Quan niệm về thời gian của Xuân Diệu xuất phát từ ý thức về giá trị của cuộc sống cá thể. Mỗi khoảnh khắc trong đời sống cá thể vô cùng quý giá, thiêng liêng.
- Quan niệm này khiến con người biết quý từng giây, từng phút của đời mình, biết làm cho từng khoảnh khắc của đời mình tràn đầy ý nghĩa.
- Quan niệm về thời gian như trên là biểu hiện tư tưởng tiến bộ của Xuân Diệu.
c) Lời giục giã song mãnh liệt, hết mình, tận hưởng
"Ta muốn ôm...
'Hỡi xuân hồng, ta muốn cấn vào ngươi!”.
Cảm xúc của đoạn thơ tràn trề, ào ạt. Tác giả xưng "ta", là muốn đối diện với toàn thể sự sống trần gian. Một sự vồ vập đầy hăm hở:
Ta muốn riết...
Ta muốn say...
Ta muốn thâu... và
Ta muốn cắn...
Một chuỗi câu lặp lại (điệp) diễn tả tiếng lòng khao khát mãnh liệt của chủ thể trữ tình. Gắn mỗi câu nguyên vẹn này là trạng thái:
"Cho chếnh choáng"
"Cho đã đầy"
"Cho no nê"
Hàng loạt những từ ngữ thể hiện vẻ đẹp thanh tân, tươi trẻ:
- "Sự sống mới bắt đầu mơn mởn"
- "Mây đưa và gió lượn".
- "Cái hôn nhiều"
- "Cỏ rạng, mùi thơm, ánh sáng, thanh sắc, thời tươi, xuân hồng".
Tất cả đã thể hiện những tình ý mãnh liệt, táo bạo của cái tôi thi sĩ. Vội vàng thực chất là cách sống chạy đua với thời gian. Đó là sự khao khát được sống mãnh liệt và một tâm thế cuồng nhiệt chưa từng thấy.