28/05/2017, 13:02

Bà tiên của tuổi thơ tôi

Đề bài: Cảm nghĩ về một người thân yêu, gẫn gũi với mình BÀ TIÊN CỦA TUỔI THƠ TÔI Những người giúp việc, đối với người khác, đơn thuần chỉ là một người làm việc giúp họ, không hơn, không kém. Nhưng đối với tôi, bà Đào, người giúp việc lại là người rất quan trọng trong kí ức tuổi thơ của tôi. Bà ở ...

Đề bài: Cảm nghĩ về một người thân yêu, gẫn gũi với mình BÀ TIÊN CỦA TUỔI THƠ TÔI Những người giúp việc, đối với người khác, đơn thuần chỉ là một người làm việc giúp họ, không hơn, không kém. Nhưng đối với tôi, bà Đào, người giúp việc lại là người rất quan trọng trong kí ức tuổi thơ của tôi. Bà ở nhà tôi từ khi tôi sinh ra đến giờ. Bà là một người nhỏ bé, nhanh nhẹn. Bà ấm áp và nhân hậu. Trong những kỉ niệm ngày ...

Đề bài: Cảm nghĩ về một người thân yêu, gẫn gũi với mình

BÀ TIÊN CỦA TUỔI THƠ TÔI

Những người giúp việc, đối với người khác, đơn thuần chỉ là một người làm việc giúp họ, không hơn, không kém. Nhưng đối với tôi, bà Đào, người giúp việc lại là người rất quan trọng trong kí ức tuổi thơ của tôi.
 
Bà ở nhà tôi từ khi tôi sinh ra đến giờ. Bà là một người nhỏ bé, nhanh nhẹn. Bà ấm áp và nhân hậu. Trong những kỉ niệm ngày thơ bé, bà luôn ở bên cạnh tôi. Bà cho tôi ăn, bà đưa tôi đi chơi khắp nơi, dỗ dành tôi khi tôi khóc, vui cùng tôi khi tôi cười. Bà chưa bao giờ mắng mỏ tôi cả. Bà lúc nào cũng dịu dàng với tôi… Đêm, bà ngủ cùng tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện thần tiên, đưa tôi vào giấc mơ đẹp. Những ngày tháng đó, tôi cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Những lần tôi mắc lỗi với mẹ, bà lại cố bao che cho tôi. Những lần tôi bị mẹ mắng, bà lại đứng ra can ngăn mẹ. Tôi yêu và thương bà nhiều lắm. Bà bỏ quê hương, gia đình của bà để lên đây chăm sóc tôi. Bà như một người mẹ thứ hai đối với tôi. Bà luôn cố gắng đạt được những mong ước trẻ con của tôi dù cho nó vô lí đến chừng nào. Bà mang đến cho tôi một tuổi thơ êm đềm đầy sự thanh bình. Nhưng không có gì là mãi mãi cả… Bà như một làn gió ấm áp mang đến những điều tốt đẹp nhất. Nhưng làn gió ấy đến rồi đi…
 
Chiều hôm đó, khi tôi trở về nhà,  tôi chợt nhận ra rằng, bà không hề có ở trước cửa nhà như mọi khi để đón tôi, một cảm giác lo lắng trào lên trong người tôi. Tôi chạy lên tầng, bà đang nằm trên chiếc giường đơn so của bà, mặt bà nhăn lại như đang chịu đựng một nỗi đau kinh khủng. Bà bị lệch đĩa đệm. Lúc đó đang là mùa hè, khắp nơi rộn nở những sắc hoa bằng lăng tím tuyệt đẹp. Tôi yêu những màu hoa đó lắm nhưng trước mắt tôi vào thời gian đó, mọi vật như mất hêt màu sắc tươi tắn vốn có của nó vậy. Tôi không hề biết căn bệnh đó như thế nào nhưng từ bà, tôi có thể cảm thấy sự đau đớn vô vàn. Tôi thương bà lắm. Bà ngày càng yếu đi, đi lại chậm hơn và các nếp nhăn trên mặt bà cáng rõ nét hơn. Tôi đau lòng khi nhìn thấy bà như vậy, nhưng tôi mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi, vẫn còn chưa lo được cho chính mình, nhưng không vì thế mà tôi đứng yên nhìn bà như vậy. Tôi cố gắng giúp bà trong khả năng của tôi. Những lúc bà làm việc nhà, tôi cũng đến phụ giúp, những bà mệt nằm trên giường, tôi mang  nước, thức ăn  đến cho bà. Lần đầu tiên trong cuộc đời nhỏ bé của mình, tôi cảm giác như mình là một con người có ích thật sự, cảm giác như mình đã đạt được một điều hết sức to lớn cho người mà mình yêu thương. Tôi thật sự hạnh phúc và tự hào về chình mình. Nhưng những lúc thấy bà phải chịu đựng nỗi đau, tôi không hề có thời gian để tự hào về mình. Tôi bắt đầu làm việc nhà cùng bà thường xuyên hơn và những lúc như thế là lúc tôi có thể kể mọi chuyện của mình cho bà nghe. Chuyện về trường lớp, chuyện tôi được điểm kém, chuyện mẹ  mắng tôi khi tôi hư như thế nào,… Dường như vào quãng thời gian đó, tôi đã miêu tả tất cả về thế giới nhỏ bé của mình cho bà nghe. Còn bà thì chỉ ngồi lặng im và lắng nghe tôi với nụ cười hiền từ luôn nở trên môi. Tôi thấy nhớ quá, nhớ nụ cười như ánh nắng nhẹ dịu, nhớ đôi bàn tay gầy nhăn nheo nhưng thật ấm áp. Đó thật sự là những phút giây tôi trân trọng nhất trong cuộc đời mình. Mùa hè chầm chậm trôi qua, mang đến một mùa thu dưới cái không khí của thành phố thủ đô này. Dưới những tán  lá vàng và cơn gió mùa thu sượt nhẹ qua, tôi cảm giác như thời gian đang  ngừng lại, tất cả dường như mang một vẻ man  mác buồn của mùa lá rụng này. Lúc đó, một cảm giác sợ hãi bắt đầu  len lỏi trong trái tim nhỏ bé của tôi, cảm giác rằng tôi sẽ mất đi một người thật sự quan trọng với mình…
 
Bà đã bước ra khỏi cuộc đời tôi một cách nhẹ nhàng. Bà để tôi tự bước đi. Bà không còn ở bên tôi như ngày nào. Tôi tê liệt cảm xúc trong một thời gian ngắn. Sự vắng mặt của bà làm cho căn nhà trở nên im lặng hơn. Sự vắng mặt của bà làm cho trái tim tôi thắt lại. Sự vắng mặt của bà làm cho một đứa trẻ như tôi mất đi điều quan trọng nhất làm nên tuổi thơ. Nhưng rồi thời gian như một liều thuốc có ma lực, làm tôi quên đi rất nhiều điều. Giờ, khi trái tim tôi dã thanh bình, khi tôi trở nên tĩnh lặng hơn, hình ảnh về một người bà hiền hậu lại trở về, mang theo những kí ức tuổi thơ được cất giấu cẩn thận ở một góc kín trong trong trái tim tôi. Tôi nhớ những lần tôi vui với bà, tôi nhớ những lần tôi giận bà, những lần trái tim tôi trái tim tôi được ấp ủ bởi sự yêu thương của bà… Có thể những điều này làm nước mắt tôi trào ra khi nghĩ tới, có thể những điều này làm gợi lên sự đau buồn, tiếc nuối trong tôi nhưng nó cũng mang lại cho tôi niềm an ủi khi đang khổ đau. Bà giờ đang ở một nơi xa xôi nào đó mà tôi không với tới được. Bà ơi, bà có biết bà đã mang đến cho cháu những gì không bà? Bà có biết rằng, cháu vẫn nhớ bà, vẫn luôn tưởng tượng rằng bà còn đang ở bên cháu? Nếu có thể được, cháu đã gửi cho bà một bức thư để giúp bà nhớ lại những thàng năm bà còn ở cùng cháu. Cháu mong bà còn nhớ. Bà ơi, cháu đã lớn khôn như bà mong ước rồi bà ơi. Bà đã hữa sẽ ở bên cháu đến khi nào cháu lớn, sẽ dõi theo cháu mãi mãi cơ mà, tại sao bà lại thất hứa? Bà ơi, có lẽ cháu nên nói điều này từ lâu lắm rồi, nhưng cháu mong rằng, nó không quá muộn: “Bà ơi, cháu yêu bà”…
 
Bà bước vào đời tôi, để rồi ra đi, để lại những kí ức không thể nào phai mờ trong lòng tôi. Bà đã đến như một người giúp việc để rồi ra đi như một bà tiên mang đến niềm hạnh phúc cho tôi. Bà cho tôi ước mơ, bà cho tôi hy vọng rồi bây đi, như một sứ giả hoàn thành nhiêm vụ. Bà để lại trong tôi một kỉ niệm tuyệt đẹp. Bà sẽ không bao giờ trở lại nhưng hình ảnh của bà, trái tim tôi đã giữ kĩ. Tạm biệt bà, bà tiên yêu quý của tôi!

Nguyễn Uyển Nhi
Học sinh lớp 8 Trường THCS Việt-Úc Hà Nội


LIKE HOẶC +1 ĐỂ ỦNG HỘ TÁC GIẢ

LIKE FANPAGE ĐỂ THEO DÕI
Tags:, ,
0