24/05/2017, 12:19

Kể lại một câu chuyện về lỗi lầm của em với cô giáo

Đề: Em đã một lần lầm lỗi với cô giáo. Hãy kể lại cụ thể câu chuyện đó. ''Tại mình chứ đâu phải tại cô. Giờ này lớp đang học gì nhỉ? Miên man nghĩ, tôi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay...'' Bài làm Ngày 20 - 11, tôi trở về trường xưa, nhìn cây bàng đã cao lớn nơi tôi lưu ...

Đề: Em đã một lần lầm lỗi với cô giáo. Hãy kể lại cụ thể câu chuyện đó. ''Tại mình chứ đâu phải tại cô. Giờ này lớp đang học gì nhỉ? Miên man nghĩ, tôi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay...''

Bài làm

Ngày 20 - 11, tôi trở về trường xưa, nhìn cây bàng đã cao lớn nơi tôi lưu cất những kỷ niệm êm dẹp thời học trò. Cô giáo tôi kia giữa những bó hoa nhỏ vây quanh tươi thắm. Cô nhìn lên và nhận ri tôi ngay:

- Hạ! Em đấy ư?

Tôi xúc động, lí nhí:

- Dạ!

Cô dẫn tôi về nhà. Trong căn nhà đơn sơ nhưng rất ngăn nắp, sạch đẹp, cảnh trí chủ yếu là sách. Hai cô trò ngồi ôn lại những kỷ niệm cũ. Cả cô và tôi vẫn không quên chuyện hôm ấy. Cô nói trước: "Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ lúc cô đến nhà thấy em nằm mệt, cô chỉ biết đắp khăn lên mặt và lấy thuốc cho om uống ..." .

Cả ngày ấy và bây giờ tôi đều xấu hổ. Bồi hồi tôi nhớ lại.

Hôm ấy, giờ trả bài văn, lần đầu tiên tôi bị điểm kém, làm bài lạc thế loại. Cô phê bình tôi trước lớp về tính không cẩn thận. Lúc ấy tôi chỉ muốn mình biến thành giọt nước biên đi trong không trung. Vốn là một học sinh giỏi Văn của lớp, được cô giáo quý mến, các bạn nể nên tôi không tự nhìn nhận mà tỏ ra hằn học với cô, với bạn: "Tại cô cho đề khó!". Bỗng nhiên tôi ghen tị với cả bạn.

"Bạn Hoan cũng làm bài chẳng hay mà cô cho chín điểm. Cô thiên vị quá! Làm người ta xấu hổ. Mai không thèm đi học cho ai phải xin lỗi ai!".

Nghĩ là làm. Hôm sau tôi nghỉ học. Ớ nhà một mình, tôi chơi đủ trò mà lòng vẫn cộm nỗi áy náy: Tại mình chứ đâu phải tại cô. Giờ này lớp đang học gì nhỉ? Miên man nghĩ, tôi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Bỗng tiếng gọi cửa, mà đúng là tiếng cô giáo rồi.

-       Hạ, Hạ ơi!

Sọ' quá, tôi vội lên giường nằm lại, giả bệnh.

-       Hạt Em làm sao vậy?

Tôi vờ:

-       Dạ! Em chóng mặt quá!

-       Em bị cảm à, cả nhà đâu đế em một mình thế này?

Lấy thuốc cho tôi uống, cô bảo: "Sợ có chuyện gì em phải nghỉ học, nên cô ghé thăm. Gần thi rồi, em phải giữ gìn sức khoẻ. Em vẫn là học sinh giỏi của lớp mà".

Lúc ấy tôi muốn bật dậy, sà vào lòng cô khóc xin lỗi. Nhưng như tượng đá, tôi chẳng nói nên lời. Một nỗi dằn vặt: tại sao tôi nghĩ xâu về cô. Sực tỉnh tôi chạy theo, cô đã khuất sau con hẻm.

Từbấy đếnnay, lơi luôn tâm niệm: Trước bất kỳ một thất bại hoặc lỗilầm nào, phải nghĩ đến thiếu sót của mình trước đã.

Nguồn:
0