25/06/2018, 11:16

Bài Văn Cảm Nhận Về Tình Mẫu Tử Thiêng Liêng Hay Nhất

[Văn nghị luận xã hội] – Anh chị hãy nêu cảm nhận về “tình mẫu tử” thiêng liêng. Đề bài: Bài Văn Cảm Nhận Về Tình Mẫu Tử Thiêng Liêng Hay Nhất Bài Làm “Nuôi con buôn tảo bán tần, Chỉ mong con lớn nên thân với đời. Những khi trái nắng trở trời, Con đau ...

[Văn nghị luận xã hội] – Anh chị hãy nêu cảm nhận về “tình mẫu tử” thiêng liêng.

Đề bài: Bài Văn Cảm Nhận Về Tình Mẫu Tử Thiêng Liêng Hay Nhất

Bài Làm

“Nuôi con buôn tảo bán tần,
Chỉ mong con lớn nên thân với đời.
Những khi trái nắng trở trời,
Con đau là mẹ đứng ngồi không yên.
Trọn đời vất vả triền miên,
Chăm lo bát gạo đồng tiền nuôi con”

Bạn có biết trên đời này, làm cái gì là khổ nhất không? Đó không phải là làm kế toán với mớ số liệu trên trời, cũng không phải trộn vữa bốc vôi giữa trời nắng, hằng ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, hay bất kỳ việc gì liên quan đến tiền bạc, mưu sinh . Mà chính xác đó “làm Mẹ”. Dù cho đây là một việc làm trừu tượng, nhưng tôi chắc chắn với bạn rằng, bạn sẽ không tìm thấy bất kỳ một công việc nào khác nặng nề hơn việc này đâu.

Dù hoàn cảnh cơ hàn vẫn ráng chín tháng mười ngày cưu mang. Chỉ hy vọng con mình sinh ra không phải đói khổ lang thang. Đó là cái ơn nặng nhất của một người phụ nữ mà có lẽ là bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này có thể hiểu được. Đó là một việc ý nghĩa nhưng cũng đồng thời là một gánh nặng mà người phụ nữ phải chịu đựng. Là một đứa con , tôi hiểu rằng tình mẫu tử nó thiêng liêng thế nào. Có lẽ tôi sẽ không thể quên được những ngày tháng khó khăn mà tôi đã từng trải qua. Cũng trong từng khó khăn đó đều có hình bóng của mẹ tôi, từng bài học mà tôi được dạy đều có những ý nghĩa nhất định. Đồng thời cũng là hành trang cho chính bản thân tôi ngày hôm nay bước ra xã hội rộng lớn này.

Lại nhớ đến những ngày khi tôi còn là một đứa nhóc chưa biết suy nghĩ nhiều, vẫn còn muốn được làm nũng với Mẹ, muốn được Mẹ nuông chiều. Tôi sinh ra vốn không được mạnh khỏe như những đứa trẻ khác, năm bữa bảy ngày là tôi lại bị bệnh. Cũng vì vậy, mà tôi nhìn được sự khó khăn của mẹ tôi, khi tôi bệnh thì mẹ thao thức suốt cả đêm trắng, lo từ cái gối đến cái chăn, từ viên thuốc đến bữa ăn. Nhà tôi thu nhập kinh tế không cao, chỉ ở mức đủ ăn đủ mặc, vì thế ba mẹ tôi luôn phải thức khuya dậy sớm để làm lụng để chuẩn bị mọi thứ. Mọi việc trong nhà từ bếp núp đến chăm lo cho cả gia đình đều là một tay Mẹ cả. Nói về sự vất vả của Mẹ chắc cũng chẳng bao giờ kể hết. Nhưng, chưa một lần tôi thấy Mẹ than phiền hay kể công rằng Mẹ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân của mình nhiều như nào, phải chịu nhiều khổ cực bao nhiêu? Hi sinh cũng chỉ muốn đem lại cho đàn con sự đủ đầy nhất có thể. Thực sự chẳng người Mẹ nào mà không thương con, không muốn cho con mình được khỏe mạnh, được ăn no mặc đủ. Được bằng bạn bằng bè. Chẳng bao giờ để chị em tôi phải thua thiệt bạn bè, người luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho chúng tôi.

tinh mau tuBài Văn Cảm Nhận Về Tình Mẫu Tử Thiêng Liêng Hay Nhất

Tôi hiểu rằng, khi tôi càng lớn cũng là lúc Mẹ già đi. Những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện trên gương mặt phúc hậu của Mẹ tôi. Tôi chợt nhận ra rằng mình trải qua những kì thi cũng chỉ để rời xa quê hương, rời xa nơi mái ấm gia đình, rời xa Mẹ tôi… Ai đời lại cố gắng thật nhiều chỉ để rời xa nơi thân thương, bình yên nhất của mình cơ chứ. Bước ra ngoài xã hội xô bồ, bon chen, tôi thực sự chỉ muốn chạy ngay về nhà để được bàn tay của Mẹ ấp ôm, được Mẹ vỗ về. Ngoài kia thế giới mênh mông, cũng là lúc những cạm bẫy đầy cám giỗ sẽ bủa vây xung quanh tôi. Chưa một lúc nào Mẹ thôi lo lắng cho tôi. Tôi nay tuy đã lớn, nhưng đối với Mẹ tôi cũng vẫn chỉ là một đứa nhóc của Mẹ mà thôi. Mẹ vẫn luôn nhắc nhở tôi đủ điều, dặn dò , khuyên răn, và luôn an ủi mỗi khi tôi cảm thấy tâm trạng không được tốt. Không than phiền, không trách móc, Mẹ cứ âm thầm dành hết quãng đời của mình cho con cái. Luôn xem thường những sự vất vả và lúc nào cũng ôm trọn mọi buồn bã. Dù có khó khăn cách mấy, cũng ráng lo đủ cho cả nhà. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, mẹ vẫn lam lũ như vậy, vẫn cần cù như vậy, chỉ là tôi nhận ra tôi ngày một lớn và Mẹ thì có thêm nhiều nếp nhăn trên đôi mắt. Rõ ràng, để trả công nuôi tôi mỗi ngày, mẹ đánh đổi bằng sự khó nhọc. Tiền lo cho tôi ăn học, mẹ trả bằng tuổi thọ những sợi tóc. Sống cho bố, nghĩ cho con, lo gia đình, mặc phận mình, quanh năm buồn tủi, cay đắng mẹ vẫn cứ lặng thinh, chẳng cần ai ủi an. Mẹ không nói nhưng tôi biết, nước mắt mồ hôi rơi nhiều nhưng là mẹ giấu đi thôi.

Mẹ nuôi con bằng trời bằng bể, 
Con nuôi mẹ con kể từng ngày. 
Mẹ nuôi được mười con
Mười con không nuôi được một mẹ.

Từ mang nặng đẻ đau cho đến chăm sóc đùm bọc rồi lại dạy dỗ nuôi nấng. Cho ăn, cho học, nuông chiều biết bao nhiêu thứ. Dù bạn hay tôi thì cũng dễ dàng nhìn được những việc này nó là cả một quá trình dài như thế nào và cũng dễ dàng nhận thấy rằng, công việc này nó nặng nề thế nào, nó cao cả thế nào. Tiền tài, công sức, mồ hôi, nước mắt cho đến cuối cùng cũng chỉ để đánh đổi cho con mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

“Lòng mẹ như bát nước đầy,
Mai này khôn lớn, ơn này tính sao”

>> XEM THÊM: Soạn Bài Trong Lòng Mẹ

0