21/02/2018, 08:20

Bài văn bức thư gửi cho mẹ xúc động.

Hải Dương, ngày 25 tháng 11 năm 2015 Mẹ! con xin lỗi, con xin lỗi vì tất cả. Đã có những lúc con nghĩ sao mình lại thành ra như này, một đứa con gái mười năm tuổi ngang bướng, nông nổi và tất cả đều theo ý mình, Đã có những ...

Hải Dương, ngày 25 tháng 11 năm 2015

Mẹ! con xin lỗi, con xin lỗi vì tất cả.

Đã có những lúc con nghĩ sao mình lại thành ra như này, một đứa con gái mười năm tuổi ngang bướng, nông nổi và tất cả đều theo ý mình, Đã có những lúc con muốn quỳ gối và xin lỗi mẹ thật nhiều, con sai rồi. Nằm trên giường ngủ mà nước mắt con rơi mãi, con không hiểu sao con không nói ra được từ ” con xin lỗi mẹ”, Chắc vì con ngại, vì con đã lớn… Nhưng mẹ có biết không nhìn con nhà người ta, những đứa bạn cùng trang lứa với con hay được mẹ mua quần áo, chiều chuộng con lại phát ghen, không phải con được voi đòi tiên, không phải con phung phí tiền bạc. Ừ thì mẹ không mua cho con nhưng con cũng xin mẹ đừng mang con nhà người ta ra so sánh với con, con không học bằng bạn đó những con đã cố gắng hết sức rồi mẹ à!  thực sự con cũng muốn như các bạn học thật giỏi cho mẹ tự hào.

Bức thư gửi mẹ

Bao năm trôi qua, mẹ nuôi con không lớn từ thủa con lọt lòng. Mẹ cho con thưởng thức dòng sữa ngọt ngào thơm mát nuôi con lớn lên. Mẹ ru con những câu hát : ” À, ơi! con ơi, con ngủ cho ngoan….? Mẹ ẵm con trên tay đu đưa con ngủ,  mẹ mang đến cho con những giấc ngủ bình yên. Mẹ dạy con cách sống, mẹ dạy con đạo làm người. Mẹ ơi! công lao của mẹ bao giờ con mới đền đáp hết đây, bức thư gửi mẹ

Nhưng mẹ ơi! thực sự có một lần mẹ làm con rất thất vọng về mẹ đấy, mẹ biết không? chỉ vì một câu nói đổ oan cho con là con nói không tốt về các bác trong gia đình mà mẹ đã đánh con. Chỉ vì lời nói không đúng sự thật về con mà mẹ nỡ lòng nào lôi con dạy khi con đang ngủ say ra sân mà cầm roi đánh con. Mẹ đánh con vào chân, vào cả lưng, lúc đó con chỉ học lớp một, con còn nhỏ chỉ khóc mà thôi, con cũng nhìn thấy mẹ vừa đánh con vừa khóc. Nhưng tại sao mẹ không tin con ngay cả khi con đã nói là không bao giờ con làm chuyện đó. Đến giờ đã nhận thức về cuộc sống con mới biết mẹ đánh con có nguyên nhân cả, mẹ đánh con không phải vì mẹ không tin con mà là mẹ không muốn người ta nói mẹ chiều con và không biết dạy con cái.

Thực sự bây giờ khi lớn lên, khi chạm tay vào cuộc sống nhưng con đã cảm thấy sao cuộc sống này bon chen quá vậy? Mẹ ơi! sự đố kị, ghẹ ghen, thù hận của con người  khiến con phải rùng người. Mẹ ạ! con muốn lúc nào cũng có mẹ ở bên, có mẹ chuyện trò cùng con, tâm sự với con về cuộc sống. Nhưng con phải tự nhắc nhở mình là không thể được vì mẹ phải cùng bố đi làm việc kiếm tiền nuôi bọn con ăn học. Có những lúc con đã rơi nước mắt  vì nghe bạn bè kể, về nhà chúng chỉ ăn cơm rồi sau đó đi học, không phải rửa bát, trộng em, nấu cơm, lúc đó con thấy thật bất công. Nhưng giờ con đã hiểu, con không thể giống như bao đứa bạn khác, con phải làm việc nhà để giúp đỡ bố mẹ, chỉ vậy bố mẹ mới yên tâm đi làm.

Giờ đây, khi thời gian trôi qua, con mới càng hiểu những gì con hay thắc mắc, con thấy mình thật trẻ con, ích kỷ mẹ à! Từ bây giờ con sẽ thay đổi, không bao giờ tị lạnh với các bạn nữa, con cũng không đòi mua đồ khi mẹ chưa cho phép và con sẽ cố gắng học tập thật tốt để bố mẹ tự hào về con

                                                                                                                                                                                                                                                                                          Con của mẹ

                                                                                                                                                                                                                                                                                    Trương Thanh Hồng

0