01/03/2018, 16:59

1001 bài thơ than vãn cuộc đời, buồn và bế tắc trong cuộc sống

(iini.net) Trong cuộc sống không phải ai cũng có được những giá trị cuộc sống cần thiết cho dù họ đã có những cố gắng và quyết tâm hết sức mình. Và đây là chủ đề thơ viết về những người trong hoàn cảnh đó, những bài thơ than vãn về cuộc đời với tâm trạng buồn & cảm giác bế tắc trong cuộc sống. ...

(iini.net) Trong cuộc sống không phải ai cũng có được những giá trị cuộc sống cần thiết cho dù họ đã có những cố gắng và quyết tâm hết sức mình. Và đây là chủ đề thơ viết về những người trong hoàn cảnh đó, những bài thơ than vãn về cuộc đời với tâm trạng buồn & cảm giác bế tắc trong cuộc sống.

thơ than vãn cuộc đời vì bế tắc trong cuộc sống (ảnh: internet)


ĐỜI NGƯỢC XUÔI
Thơ: Tùng Trần
Mệt mỏi rồi bao năm tháng ngược xuôi
Đã nếm đủ vị đời trong nước mắt
Dù cố gắng nâng niu và lượm nhặt
Từng nụ cười vẫn chẳng nắm chặt tay

Nhưng ông trời thì lại cứ mỉa mai
Luôn mang đến những đắng cay hờn tủi
Có nhiều khi âm thầm tôi tự hỏi
Mình đã sai và lầm lỗi chổ nào

Mà kéo dài theo năm tháng khổ đau
Bước chênh chao trên đường đời mấp mé
Kiếp nổi trôi bước chân trần cô lẻ
Chẳng biết mình rồi sẽ phải về đâu

Hay bẽ bàng giữa nơi chốn bể dâu
Là số phận không thể nào thoát được
Nên dẫu có bốn ba đời xuôi ngược
Mãi chỉ là dòng nước mắt tuôn rơi?





PHẢI KHÔNG AI..!!??
Thơ: Tùng Trần
Còn nhiều lắm những phận đời tay trắng
Vì cuộc đời chẳng may mắn như ai
Nên biết gì đến hai chữ tương lai
Đành phó mặc theo tháng ngày trôi nổi

Tuy chạnh lòng nhưng nào đâu dám nói
Khi biết rằng còn lắm giữa dòng đời
Giấu nỗi buồn mà nước mắt tuôn rơi
Nên đôi khi muốn có người đồng cảm

Cùng trút cạn nỗi niềm trong tâm khảm
Cho tâm hồn bớt ảm đạm thể lương
Để đôi chân mạnh bước tiếp chặn đường
Nơi đáy mắt chẳng còn vươn sầu lệ

Được mỉm cười không âm thầm câu nệ
Kiếp cơ hàn chỉ ước thế mà thôi
Chẳng cơ cầu hay mộng mị xa xôi
Phải không ai..những người cùng cảnh ngộ.


TRẢ VỀ MIỀN KÍ ỨC
Thơ: Tùng Trần
Biết lấy gì để lấp đầy khoảng trống
Khi mong chờ hi vọng đã vụt bay
Để lòng còn nghĩ đến chữ tương lai
Sau những gì đắng cay đời ban tặng

Phải chi sống đừng đặt tình quá nặng
Như bao người..cứ lẳng lặng dửng dưng
Quay lưng thôi là quên chữ đã từng
Thì đường đời đâu lưng chừng lỡ bước

Chỉ tiếc rằng thời gian nào quay ngược
Để con đường biết trước chọn lối đi
Đáy tâm hồn đâu đọng những sầu bi
Cũng chẳng phải chia ly điều mong muốn

Rồi hôm nay giữa dòng đời vạn hướng
Thấy chênh vênh lòng vướn nỗi muộn phiền
Chợt thấy thèm lắm hai chữ bình yên
Trả niềm đau trở về miền kí ức.

TÔI MUỐN QUÊN
Thơ: Tùng Trần
Tôi muốn quên những điều không vui vẻ
Nơi tâm hồn quạnh quẽ suốt bao năm
Quên nỗi đau nơi quá khứ lỗi lầm
Mà bấy lâu đã âm thầm rơi lệ

Tôi muốn quên một thời trong dâu bể
Quên lòng người sao quá dễ đổi thay
Tấm chân thành luôn mang chữ đắng cay
Người dối dang lại nối dài mĩ mãn

Tôi muốn quên như dòng sông khô cạn
Và chẳng còn lệ lai láng canh thâu
Cho con tim vơi hết nỗi đau sầu
Để quay về nơi bắt đầu cuộc sống

Tôi muốn quên thứ đã từng mơ mộng
Để đi tìm chút lắng đọng bình yên
Xoá tất cả những mệt mỏi ưu phiền
Con đường đi được cái quyền chọn lựa

Tôi muốn quên tháng ngày nào một thuở
Đã đọa đày mục rửa trái tim côi
Tôi muốn tìm lại hình bóng của tôi
Cho môi nở nụ cười dù nhợt nhạt

Tôi muốn quên nỗi đau và nước mắt
Dẫu bước đời hiu hắt kiếp quạnh hiu.





NHIỀU LÚC BUỒN
Thơ: Tùng Trần
Nhiều lúc buồn rồi nghĩ ngợi vu vơ
Lòng tự hỏi bến bờ nào hạnh phúc
Để thuyền đời tôi ghé dừng một lúc
Cho tâm hồn tìm được chút bình yên

Bao lâu rồi chôn kín nỗi niềm riêng
Tự dối mình để quên đi phiền muộn
Nhưng đôi khi lòng vẫn như sóng cuộn
Mang tâm hồn về một hướng chơi vơi

Vẫn biết rằng tất cả đã xa xôi
Những niềm vui nụ cười và nước mắt
Nếu cuộc đời ai cũng từng bất trắc
Nỗi niềm này có lẽ chắc cảm thông

Nhiều lúc buồn muốn được tựa dòng sông
Lững lờ trôi dẫu khi ròng lúc nổi
Nhưng chẳng hề biết gì là hờn dỗi
Mong cuộc đời bình lặng chỉ vậy thôi.


TÔI MUỐN
Thơ: Tùng Trần
Mệt mỏi rồi muốn tìm chốn bình yên
Để quên hết muộn phiền như gục ngã
Mà bấy lâu vẫn hằn chôn trong dạ
Cho tháng ngày buồn bã bớt chơi vơi

Có đôi lần muốn đi đến một nơi
Để tìm lại nụ cười tươi mát dịu
Chỉ thế thôi chẳng cần ai phải hiểu
Lòng không còn hứng chịu những xót xa

Biết bầu trời còn rộng lớn bao la
Nhưng tự hỏi đâu là nơi nương náo
Mà cuộc đời chẳng còn mưa giông bão
Cho tâm tư vơi thảm não u sầu

Phải chi mình được tựa cánh hải âu
Bay muôn nơi trên bầu trời cuối đất
Sống giản đơn cùng tháng ngày lây lất
Những nỗi niềm chôn cất tận mồ sâu.

TÔI ĐI TÌM TÔI
Thơ: Tùng Trần
Bao lâu rồi tôi đánh mất chính tôi
Sống buông xuôi theo dòng đời vội vã
Nỗi đau xưa khiến tim thành sỏi đá
Quên tiếng cười và cả chữ tương lai

Tôi đâu rồi..của ngày tháng thơ ngây?
Thuở hồn nhiên chẳng đoái hoài mơ mộng
Thời gian qua chỉ mình tôi một bóng
Cứ lặng thầm..hồn lạc lỏng bơ vơ

Tôi đâu rồi..bởi tan vỡ giấc mơ
Bao yêu thương phút ban đầu bỡ ngỡ
Đã tan rồi chuyện tình duyên một thuở
Đau đớn lòng trong hơi thở men cay

Mấy năm qua tôi sống kiếp đọa đày
Chợt hôm nay bổng thấy mình khờ dại
Nhớ nhung chi kí ức buồn tê tái
Đến lúc rồi..tôi tìm lại chính tôi.

(Đang cập nhật...)
0