05/07/2018, 23:35

Viết một bài văn tự sự có sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm kể lại một chuyến đi đã đem lại cho anh chị nhiều cảm xúc

Viết một bài văn tự sự có sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm kể lại một chuyến đi đã đem lại cho anh chị nhiều cảm xúc Bài làm Trời vừa rạng sáng, tôi đã choàng tỉnh dậy sau một đêm thấp thỏm, hồi hộp vì hôm nay được về quê ngoại chơi. Không biết bao lâu rồi, kể từ ...

Viết một bài văn tự sự có sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm kể lại một chuyến đi đã đem lại cho anh chị nhiều cảm xúc

Bài làm

Trời vừa rạng sáng, tôi đã choàng tỉnh dậy sau một đêm thấp thỏm, hồi hộp vì hôm nay được về quê ngoại chơi. Không biết bao lâu rồi, kể từ ngày bố mẹ chia tay nhau, đây là lần đầu tiên tôi được về thăm ngoại, thăm mẹ và chị. Cảm xúc lúc này thật khó tả.

Sáng sớm giữa mùa hè, những làn gió mát thổi vội trước ban công. Đồ đạc tôi đã sắp xếp sẵn sàng từ tối qua. Giờ chỉ việc xách ba lô lên và đi thôi. Bố hôm nay ăn mặc thật chỉnh tề. Từ lâu lắm rồi tôi mới lại được thấy bố mặc đẹp đến thế. Trông chẳng khác nào chú rể. Tôi lên xe, trong lòng hồi hộp, không biết mẹ bây giờ trông thế nào, chị ra sao, mọi người có khỏe không, có sống tốt không. Kể từ khi mẹ đưa chị về ngoại ở cũng đã gần 3 năm rồi. Ngày ấy, hai chị em tôi vẫn thường chơi trốn tìm trong vườn, bên những chậu hoa cảnh của bố. Chị bảo chị không muốn rời xa em chút nào, nhưng chị cũng muốn đi cùng mẹ cho mẹ đỡ buồn sau khi gia đình tan vỡ. Tôi ngậm ngùi thuận theo ý chị. Hai chị em liên lạc qua thư từ đó tới nay. Trong suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ, tôi thắc mắc hoài câu hỏi tại sao người lớn lại làm như vậy? Chia tay nhau để hai chị em tôi mỗi người một nơi. Bố lặng lẽ đi vào phòng khóc, còn mẹ lặng lẽ kéo tay chị đi mà nước mắt không ngừng tuôn rơi. Chỉ còn mình tôi đứng đấy, trông theo bóng mẹ xa dần, xa dần. Cái khoảnh khắc đau đớn ấy đã ám ảnh tôi biết bao nhiêu ngày. Không biết khi xa rồi, mẹ thế nào, còn bố hao mòn, cơm nước chẳng đâu vào đâu. Người lớn thật khó hiểu…

Bố lái xe rẽ ra khỏi thành phố náo nhiệt, xô bồ. Ngoại thành thật bình yên. Dải đường nhựa mới làm uốn lượn quanh con đê ven sông. Tôi không biết bố đang nghĩ gì, chỉ thấy thỉnh thoảng bố lại nhìn gương rồi tủm tỉm cười. Hôm nay bố thật lạ. Gương mặt bố rạng rỡ hẳn lên. Phải chăng sắp có điều gì đó bất ngờ xảy ra?

Tôi nhìn qua cửa kính ô tô, làng quê lần lượt hiện ra trước mắt tôi. Xa xa, những chú bò vàng đang thung thăng gặm cỏ. Những ngọn núi trùng điệp mỗi lúc càng trở nên gần hơn, nhìn rõ hơn. Đàn có trắng bay rập rờn đúng như trong câu thơ tôi từng được học trên lớp:

“Cánh cò bay lả bay la

Bay từ cửa phủ bay ra cánh đồng…”

Cánh cò của tôi thơ tôi… Một thời đã xa nay còn đâu.

Và rồi, bố tôi rẽ vào làng, vừa tới ngã ba, tôi đã chợt nhận ra tiếng reo hò thân thuộc của chị vang lên: A bố về! A, cu Tít. Xuống đây với chị, nhanh lên. Tôi sung sướng không kìm được cảm xúc, nhảy lên như một đứa bé được mẹ cho quà. Bố dừng xe, tôi vội vã chạy lao tới ôm ghì lấy chị. Người chị mà bao lâu nay tôi chỉ gặp được trong thư thôi. Trước mắt tôi là một người chị bằng xương bằng thịt, tôi tận mắt được nhìn thấy chị, tận tay mình ôm chị và tận tai nghe thấy những lời nói thủ thỉ của chị.

– Tít, có nhớ chị không, chị phần khoai này, vào đây chị bóc cho.

Tôi sung sướng, hình như chị cũng đang khóc thì phải. Nhưng khóc vì vui, và có lẽ cũng vì buồn một nửa. Chị kéo tay tôi vào bếp, kều trong đống tro ra một củ khoai lang nướng còn nóng hổi. Chị biết tôi rất thích ăn món này. Chị thổi phù phù rồi bóc cho tôi ăn từng miếng. Ngon quá. Thơm quá. Đúng là hương vị của quê hương. Chị bảo mẹ đi làm chưa về, còn bà ngoại ra chợ mua ít đồ ăn. Hai chị em cứ thế quấn quít, hỏi hết chuyện nọ đến chuyện kia. Tôi ngả đầu vào đùi chị khoe kỳ này em được học sinh giỏi, chị xoa đầu vỗ về khen em của chị ngoan lắm, giỏi lắm. Tôi nhìn chị thật kỹ, thật lâu. Đôi mắt chị rất giống đôi mắt của mẹ, trong trẻo, hiền từ và đầy yêu thương. Đôi môi giống bố, chúm chím và đỏ tươi trông rất duyên. Chị kể với tôi về những chiều chăn trâu, thả diều cùng lũ bạn ở quê, vui lắm. Nhưng tối về lại nhớ bố, nhớ em vô cùng. Chị chỉ ước ao gia đình được sum họp, chị có bố và em có mẹ, cả nhà không bao giờ rời xa nhau. Nhưng đó là quyết định của người lớn, hai chị em bắt buộc phải chấp thuận thôi. Hai chị em đang rúc rích chuyện trò thì bố vào. Chị ôm chầm lấy bố khóc nức nở.

– Bố ơi, bố cho cu Tít ở đây với con đi. Con nhớ em lắm.

Bố nghẹn ngào xoa đầu hai chị em.

– Bố xin lỗi đã làm khổ hai con.

Nước mắt bố rơi. Chị đứng phắt dậy kéo tay bố ra và nói dứt khoát:

– À, bố đi đón mẹ con đi, giờ này mẹ cũng sắp về rồi đấy.

Bố luống cuống à à ừ ừ rồi đi. Cũng vừa lúc đó, bà ngoại đi chợ về. Nhìn thấy bà, tôi chạy lại ôm bà. Bao lâu rồi, bà vẫn vậy, vòng tay bà vẫn luôn dịu dàng và ấm áp. Bà xoa đầu hỏi tôi thích ăn món gì để bà nấu. Tôi nhanh nhảu trả lời món nem rán bà ạ. Không biết bà có bí quyết gì mà món nem của bà rất đặc biệt, tôi chưa từng ăn món nem nào ngon như thế. Nó thanh thanh, ngậy ngậy mà không hề bị ngấy. Ba bà cháu bắt tay vào nấu nướng, mỗi người mỗi việc, vừa làm vừa nói chuyện rôm rả, vui vẻ. Đúng 11 giờ trưa, bố mẹ vừa về tới cổng. Chao ôi! Chuyện gì thế này! Tôi không tin vào mắt mình. Bố mẹ đang dắt tay nhau đi vào trông rất tình cảm. Mẹ quay sang nhìn bố với ánh mắt trìu mến vô cùng. Tôi chợt nhận ra, hôm nay mẹ thật đẹp, và bố cũng vậy. Có lẽ nào… Chưa để hai chị em kịp nói gì, mẹ đã chạy lại ôm lấy tôi và nức nở:

– Cu Tít của mẹ. Con trai mẹ lớn quá rồi. Mẹ xin lỗi. Từ nay bố mẹ không để các con phải rời xa nhau nữa.

Bố nói:

– Bố đã xin chuyển công tác về đây rồi. Từ nay, cả nhà ta sẽ ở bên nhau, không rời xa nhau nữa. Bố mẹ cũng không chia tay nữa. Các con có đồng ý không.

Khỏi phải nói, hai chị em tôi sung sướng như thế nào. Điều mà bấy lâu nay chúng tôi ao ước nay đã trở thành sự thật. Trong giây phút này, tôi thấy những thứ xa hoa thật vô nghĩa. Ở quê, cuộc sống thanh đạm nhưng quan trọng là được ở sum vầy cùng gia đình yêu thương. Đó mới là điều quan trọng nhất khiến cho ta hạnh phúc.

Và tất nhiên món nem của bà ngoại không thể thiếu nước chấm của mẹ. Đã từ rất lâu rồi, tôi mới được ăn một bữa ăn ngon đến thế. Và bây giờ tôi hiểu vì sao hôm nay bố lại ăn mặc đẹp như vậy.

Trong căn nhà nhỏ, khuất sau rặng tre làng, luôn ăm ắp tiếng nói cười hạnh phúc. Tôi sung sướng biết nhường nào khi gia đình được trở về bên nhau. Tôi lại được ở bên cạnh mẹ và chị. Chị cũng không phải rời xa bố và em nữa. Tôi ước và thầm mong cho những gia đình đang li tan sẽ sớm được sum họp, vui vầy bên nhau. Vì cuộc đời này chỉ có một mà thôi, đừng ai lãng phí những năm tháng quý báu của mình cho cuộc chia tay, cho những nỗi buồn không đáng có.

0