Truyện cười: Đại chiến quân y viện

Đã quá nửa đêm, Lưu Bị vẫn ngồi lo lắng, trầm ngâm, trước mặt là mâm cơm dọn lên từ lúc tối vẫn còn nguyên, chưa hề được đụng đũa tới… “Chúa công vẫn chưa ăn gì sao? Có món thịt kho Tàu mà chúa công thích đấy!” – nghe giọng nói từ sau, Lưu Bị cũng chẳng thèm quay lại, bởi ông ...

Đã quá nửa đêm, Lưu Bị vẫn ngồi lo lắng, trầm ngâm, trước mặt là mâm cơm dọn lên từ lúc tối vẫn còn nguyên, chưa hề được đụng đũa tới…

“Chúa công vẫn chưa ăn gì sao? Có món thịt kho Tàu mà chúa công thích đấy!” – nghe giọng nói từ sau, Lưu Bị cũng chẳng thèm quay lại, bởi ông biết thừa người vừa nói ấy là ai. Rồi Lưu Bị cau có đáp lại: “Mang tiếng là Khổng Minh tiên sinh mà ăn nói linh tinh: “Thịt kho Tàu” là bên Việt Nam họ gọi vậy. Còn chúng ta, chúng ta là Tàu rồi, sao còn gọi thịt kho Tàu? Phải gọi là thịt kho chúng ta”. Khổng Minh biết mình ngu, liền hạ giọng: “À vâng, thịt kho gì cũng được, nhưng chúa công cố ăn chút gì đi ạ!”. Lưu Bị uể oải lắc đầu: “Cụ ta ung thư hậu môn giai đoạn cuối, bệnh viện trả về, tiên sinh bảo ta còn tâm trạng mà ăn uống được hay sao?”. Khổng Minh kính cẩn: “Dạ, bệnh viện trả về thì ta đến đón cụ về, có gì đâu mà chúa công phải khổ tâm vậy ạ?”.

Lưu Bị cười ngán ngẩm: “Vấn đề là cụ ta đang nằm ở Y Quân Viện Nhất Vô Tam, tận mãi bên Hà Đông của Việt Nam. Viện đó có Lã Bố làm bảo kê. Muốn về thì phải thuê ngựa cứu thương của hắn với giá cắt cổ, còn ngựa cứu thương nơi khác muốn tới đón người thì phải nộp phí một triệu rưỡi ngân lượng, bằng không thằng Lã Bố nó vả vỡ mồm. Mà tiên sinh theo ta bấy lâu, chắc tiên sinh cũng hiểu: ta đây tài năng đầy mình, bản lĩnh vô song, trí dũng cũng có thừa, chỉ mỗi tiền là không có”.

Tới lượt Khổng Minh trầm ngâm, đi đi lại lại như thằng hâm, rồi cuối cùng mới cất giọng đầy nghiêm trọng: “Các cụ dạy rồi: “Được chân sẽ lân đến đầu, được ti sẽ di xuống bẹn”, nộp tiền cho thằng Lã Bố lần này, lần sau nó sẽ được đà càng phách lối. Bởi vậy, thần nghĩ, chúng ta phải đánh: đánh thì chúng nó mới biết sợ được! Chúa công cứ để thần chỉ huy trận này cho!”.

Lưu Bị nghe vậy thì hớn hở: “Hay lắm! Vậy tiên sinh cần bao nhiêu quân tướng?”. “Dạ! Thần chỉ xin 69 nghìn quân cùng 4 hổ tướng là Trương Phi, Vân Trường, Trương Long, Triệu Hổ thôi ạ!”. Mặt Lưu Bị đăm chiêu: “69 nghìn quân không vấn đề, Trương Phi, Vân Trường cũng không vấn đề, chỉ có Trương Long, Triệu Hổ thì hơi khó, vì đó là người của lão Bao Chửng, ta lại không thân với Bao Chửng lắm, sợ rằng…”. Khổng Minh ngớ người: “Ôi chết, thần nhầm, ý thần là xin 4 tướng Trương Phi, Vân Trường, Khương Duy, Triệu Vân ạ!”.

Lưu Bị thở phào: “À, vậy thì được! Thế còn kế hoạch tấn công của tiên sinh ra sao?”. Khổng Minh lôi trong áo ra một tấm bản đồ, cẩn thận trải lên bàn rồi bảo: “Chúa Công nhìn đi. Đây là địa hình của Y Quân Viện Nhất Vô Tam. Trong viện có nhà tang lễ rất nhốn nháo, thần sẽ cho Trương Phi cùng quân lính đội tang, mua vòng hoa, cầm vàng mã, phong bì trà trộn vào đây giả làm khách đến phúng viếng, đợi khi có lệnh sẽ “rũ vòng hoa đứng dậy sáng lòa” và đánh thốc từ trong đánh ra. Bị đánh úp bất ngờ, Lã Bố chắc chắn không kịp trở tay và phải cho quân rút chạy. Khi rút chạy, Lã Bố sẽ có hai lựa chọn: một là chạy bằng đường bộ ngược lên phía vườn hoa Hà Đông; hai là chạy bằng đường thủy xuôi dòng sông Nhuệ”.

Lưu Bị gật gù: “Ừm! Giả sử, Lã Bố chạy về phía vườn hoa Hà Đông thì sao?”. “Dạ, thần sẽ cho Vân Trường cùng quân lính cải trang thành các đôi trai gái đang hôn hít, các cụ già đang đi tản bộ, hoặc các bà các cô đang tập aerobic ở vườn hoa để mai phục ạ!”. “Tốt! Vậy trường hợp Lã Bố chạy bằng đường thủy xuôi dòng sông Nhuệ?”. “Dạ! Thì đã có Khương Duy cùng binh lính, trong bộ dạng của những gã thợ câu, những bà con nông dân đang vớt bèo cho heo, hay những công nhân môi trường đô thị đang dọn rác ở đó chờ sẵn ạ!”.

Vốn tính cẩn trọng nên dù kế hoạch của Khổng Minh đưa ra đã khá tỉ mỉ nhưng Lưu Bị vẫn có vẻ chưa thật sự an lòng và nói: “Lã Bố là một tên không thể coi thường, khi bị dồn vào chân tường, hắn sẽ trở nên rất khó lường”. Khổng Minh chắp tay, ôn tồn đáp lại: “Dạ, thần hiểu. Bởi vậy nên thần sẽ bố trí Triệu Vân cùng quân lính dùng cung tên chờ sẵn ở tuyến đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông để sẵn sàng yểm trợ”. “Đứng trên đó nhỡ tàu chạy qua nó đâm cho à? Thấy bảo sắp đi vào hoạt động rồi mà?”. Khổng Minh cười ngặt nghẽo: “Dạ, chúa công lo xa quá! Gọi là sắp thôi, chứ còn lâu lắm ạ!”.

Nghe Khổng Minh nói vậy thì Lưu Bị thấy an tâm hơn rất nhiều. Ngồi xuống bàn, nhấp một hụm trà, Lưu Bị khề khà cất giọng đắc thắng: “Xử được thằng Lã Bố này rồi thì những bệnh nhân ung thư bị bệnh viện trả về hẳn sẽ sung sướng lắm đây!”. Thế nhưng Khổng Minh không đồng tình như vậy, lắc đầu quầy quậy, bảo: “Chưa chắc đâu chúa công. Lã Bố chết thì sẽ lại có Lã Con, Lã Cháu. Bởi thực chất Lã Bố chỉ là một thằng bảo kê làm thuê cho Đổng Trác mà thôi!”.

“Vậy phải làm sao để đánh được Đổng Trác?” – Lưu Bị hỏi vậy thì Khổng Minh không trả lời ngay, mà từ từ đứng dậy, mắt nhìn xa xăm ra phía ngoài trời đêm thăm thẳm rồi hỏi lại Lưu Bị bằng giọng trầm ngâm: “Chúa công đã xem trận Xích Bích rồi đúng không?”. Lưu Bị bối rối: “À… Ờ… Ta đã xem, nhưng không được xem trực tiếp, mà chỉ xem trên phim thôi”. Khổng Minh tiếp lời: “Nếu đã xem rồi, hẳn chúa công còn nhớ trận đó Tào Tháo đã đại bại bởi kế hỏa công của thần. Để rồi bây giờ, người đời có thơ lưu truyền:

“Muốn đánh Tào Công
Phải dùng hoả công
Mọi việc đủ cả
Chỉ thiếu gió đông!”

“Ừ, thơ hay đấy! Nhưng sao?” – nghe Lưu Bị hỏi vậy, Khổng Minh lại chắp tay thưa: “Dạ! Đổng Trác giống như một con chuột trốn trong lò, không chịu lộ mặt ra. Nên muốn đánh được Đổng Trác, cũng phải dùng hỏa công, tức là phải đốt lò. Lò chúng ta đã nhóm rồi, củi cũng đã có, nói chung mọi việc đủ cả, chỉ thiếu gió đông nữa thôi ạ!”.

Khổng Minh vừa dứt lời thì bỗng ở bên ngoài trời, gió rít lên từng hồi. Nhưng vẫn chưa phải gió đông, mà là gió Lào: thứ gió mang tới cho người ta cái cảm giác bực bội và bức bối. Xa xa, trên nền trời đêm tối đen như mực, văng vẳng những tiếng gọi nhau “khèng khẹc” của bầy kền kền – loài động vật kiếm ăn từ xác chết!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

0