28/05/2017, 15:04

Suy nghĩ về tình mẫu tử trong xã hội hiện nay

Suy nghĩ về tình mẫu tử trong xã hội hiện nay – Bài làm 1 Chưa bây giờ tôi thấy lòng mình nặng trĩu như lúc này. Bởi tôi vừa vô tình nghe được câu chuyện bà kể cho bác tôi ở quê lên chơi. Nhân vật chính không ai xa lạ, đó là một người đàn bà đã bỏ rơi tôi. Có nên tin hay không cái sự thật phũ ...

Suy nghĩ về tình mẫu tử trong xã hội hiện nay – Bài làm 1 Chưa bây giờ tôi thấy lòng mình nặng trĩu như lúc này. Bởi tôi vừa vô tình nghe được câu chuyện bà kể cho bác tôi ở quê lên chơi. Nhân vật chính không ai xa lạ, đó là một người đàn bà đã bỏ rơi tôi. Có nên tin hay không cái sự thật phũ phàng ấy? Tôi nên tin bà hay tin câu chuyện tôi vừa nghe thấy? Những câu hỏi ngờ vực liên tục xuất hiện trong đầu tôi. Trước đây, bà đã ...

– Bài làm 1

Chưa bây giờ tôi thấy lòng mình nặng trĩu như lúc này. Bởi tôi vừa vô tình nghe được câu chuyện bà kể cho bác tôi ở quê lên chơi. Nhân vật chính không ai xa lạ, đó là một người đàn bà đã bỏ rơi tôi.

Có nên tin hay không cái sự thật phũ phàng ấy? Tôi nên tin bà hay tin câu chuyện tôi vừa nghe thấy? Những câu hỏi ngờ vực liên tục xuất hiện trong đầu tôi. Trước đây, bà đã kể với tôi rằng tôi không có bố, còn mẹ tôi đã mất sau khi sinh tôi ở bệnh viện vì mẹ bị mất quá nhiều máu. Bác sĩ đã rất cố gắng để cứu được tôi nhưng mẹ thì không thể. Tôi đã từng nghĩ, từng khóc và trách mình nhiều lắm bởi nếu không sinh ra tôi trên cuộc đời này thì mẹ sẽ không ra đi như vậy. Tôi đau lòng và ôm nỗi hận ấy suốt hơn chục năm qua.

Nhưng đến giờ, sau khi nghe xong câu chuyện ấy, tôi sẽ phải nghĩ sao về con người mà tôi đã từng gọi là mẹ? Sự thật rằng không phải bà ấy đã mất sau khi sinh tôi mà bà ấy đã bỏ rơi tôi vì cảm thấy xấu hổ khi tôi là kết quả của một mối quan hệ không rõ ràng. Bà ngoại tôi kể, hồi còn trẻ bà ấy xinh lắm lại rất khéo léo, vậy nên được rất nhiều đại gia theo đuổi. Bà ấy đã phải lòng một người đàn ông trên phố huyện và không may đã mang thai tôi. Lúc đầu bà ấy định bỏ tôi vì không được gia đình người đàn ông kia chấp nhận. Qua lời kể của bà thì ông ta cũng nghĩ là bà ấy bỏ cái thai trong bụng đi nên cũng không đoái hoài gì. Rồi gia đình ông ta cũng chuyển đến sống ở một tỉnh khác. Người đàn bà ấy đã bỏ nhà đi sống chui sống lủi vì một mặt không nỡ bỏ đi đứa con của mình, mặt khác lại sợ miệng lưỡi thiên hạ, và bà ta quyết định sinh đứa con ấy ra ở một ngôi chùa trên đỉnh núi. Qua lời bà kể thì người đàn bà đó đã nhờ các sơ nhắn cho bà ngoại đến đưa đứa bé về, đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Còn người đàn bà đó thì đã bỏ đi rất xa, các sơ cũng không biết đi đâu. Chỉ biết rằng trước khi đi, người đó đã nhờ các sơ chuyển cho bà một cái vòng và dặn bà đeo vào tay tôi. Chiếc vòng đó, giờ tôi không đeo vừa nữa nhưng lúc nào tôi cũng mang bên mình bởi tôi nghĩ nó là kỷ vật của mẹ để lại cho tôi. Tôi nghẹn lòng khi nghĩ về quá khứ. Tôi không thể lý giải được tại sao người đàn bà ấy lại bỏ rơi tôi? Vì xấu hổ với hàng xóm hay vì không đủ tự tin đối diện với chính mình?. Người mẹ tôi đã từng cảm thấy có lỗi thì giờ tôi lại thấy hận bà ấy vì đã có lỗi với tôi. Giá như bà ấy đừng sinh tôi ra trên cuộc đời này để rồi tôi phải một mình đối diện với tất cả và bà ấy cũng không phải xấu hổ quá mà bỏ đi, giờ không biết ở nơi đâu.

Nghĩ về người đàn bà đó, tôi khóc nấc lên, khóc mãi rồi tôi ngủ thiếp đi trên chiếc gối thấm đầy nước mắt. Và rồi, đêm tôi ngủ mơ, tôi gặp người đàn bà đó, người mẹ trong lòng tôi. Bà ấy khóc và gọi tên tôi, quỳ xuống chân tôi và cầu xin tha thứ, bà ấy cầu xin tôi gọi “mẹ” dù chỉ một lần. Trong giấc mơ ấy tôi đã không kìm được cảm xúc, tôi gọi “mẹ” trong tiếng nấc nghẹn ngào, như tôi chưa từng biết đến cái quá khứ ấy. Tôi chỉ biết rằng tôi cần một người mẹ, cần sự quan tâm, cần một bờ vai để dựa vào. Tôi không quan tâm đến quá khứ, tôi chỉ cần mẹ đến bên tôi và mãi ở bên tôi. Tỉnh giấc sau cơn mơ, tôi giật mình thổn thức gọi “mẹ ơi”. Mẹ tôi đâu mà tôi không nhìn rõ mặt, tôi còn chưa kịp gọi, chưa kịp ôm mẹ tôi. Tôi lại khóc và lại suy nghĩ. Nhưng tôi nghĩ về mẹ chứ không phải nghĩ về quá khứ của người đàn bà ấy. Tôi không quan tâm đến cái được gọi là quá khứ, tôi chỉ cần biết tôi rất cần mẹ tôi. Chưa một lần tôi được gọi mẹ, chỉ cần được gặp mẹ một lần, tôi sẽ không bao giờ để mẹ xa tôi nữa.

Mẹ à! Giờ mẹ đang ở đâu? Mẹ có biết là con gái đang nhớ mẹ và mong gặp mẹ từng ngày không? Mẹ đừng nghĩ gì cả, con không trách mẹ đâu. Giờ con lớn rồi và không còn quan tâm đến những gì đã qua nữa. Các bạn nói sao cũng được, hàng xóm cười con cũng được. Con đều không để ý và không suy nghĩ đâu. Con biết mẹ đang khổ tâm lắm, mẹ không có lỗi gì cả, sinh con ra là mẹ đã làm được một điều kỳ diệu rồi. Con biết mẹ rất muốn được nghe tiếng con gọi mẹ mà. Mẹ về với con, con sẽ gọi mẹ trăm nghìn lần. Một lần nữa! Xin mẹ hãy về với con!

– Bài làm 2

À ơi…! Con đã lớn lên từ lời ru của mẹ sao, mẹ ơi! Lời mẹ ru bên nôi em con sao ngọt ngào, sao êm ái, khiến lòng con nhớ đến những ngày được mẹ địu trên lưng, được mẹ ru con ngủ. Con nhớ quá mẹ ơi, con muốn bé lại để được nằm trên lưng mẹ, để lại được mẹ ru ạ ời…

Ta đi trọn kiếp con người

Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Câu thơ của Nguyễn Duy rất trữ tình mà vẫn đậm chất triết lí sâu xa. Dẫu có “đi trọn kiếp con người” con cũng chẳng thể đi hết “mấy lời mẹ ru” bởi tình mẹ là thiêng liêng, bao la vô tận, là bất tử; dẫu có “đi trọn kiếp con người” con vẫn mãi chỉ là một đứa bé trong lời ru ầu ơ của mẹ. Lời thơ lắng đọng lại một tình yêu thương vô bờ của đứa con với mẹ mình. Con bối rối, con bâng khuâng và con yêu biết mấy lời mẹ thiết tha trong tận sâu trái tim con. Nhà thơ đã nói hộ lòng con rằng: “Mẹ ơi, con yêu mẹ biết nhường nào!”. Con vẫn biết "Con dù lớn vẫn là con của mẹ / Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con ", bước chân mẹ sẽ luôn theo chúng con đến trọn kiếp người. Mẹ bên con, mẹ ru con mãi mãi. Mẹ ru con bằng cả tấm lòng, bằng cả tình thương; mẹ ru con bằng cả trái tim mẹ cả! Hỡi tất cả những đứa con yêu quý, hãy ghi nhớ lấy những lời thơ như một chân lí ấy: "Ta đi trọn kiếp con người / Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru" .

“Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”, mẹ đã cho con cuộc sống đầy tình yêu thương và niềm hạnh phúc. Những lời ru ấm áp tình thương ấy đã cho con giấc ngủ yên lành. Con dù đã lớn, nhưng trong đêm những lúc con trở mình, đôi tay gầy của mẹ vẫn vỗ nhẹ vào con, đưa con vào giấc ngủ sâu. Làm sao con có thể quên cái cảm giác ấm áp khi được mẹ “vỗ về” cơ chứ! Mẹ lúc nào cũng thương yêu, đùm bọc, cũng chở che con trong vòng tay. Nhưng mẹ ơi, con chợt thấy buồn khi nhận ra trong cái thế kỉ hiện đại này, có nhiều người đã không còn biết hát ru con, họ để con nằm trong cái nôi ấm áp chăn đệm chứ không phải như mẹ đã ôm ấp con. Con hãnh diện biết bao vì con được lớn lên từ vòng tay mẹ. Mẹ đã địu con trên lưng những lúc trồng lúa, trồng khoai chỉ vì mẹ sợ con tỉnh dậy không có mẹ ở bên. Mẹ bảo: “Mẹ cõng mày còng cả lưng, khổ lắm, nhưng mà yên tâm, để mày ở nhà nhỡ dậy chả có ai bế lại khóc hết hơi thì tội. Thế mà mày tè cả lên người mẹ đấy”. Mẹ vừa nói vừa cười, tiếng cười của mẹ tự nhiên cứ hằn sâu trong con. Cuộc sống vất vả của mẹ đã cho con tình thương. Giờ đây khi con đã lớn khôn, mẹ vẫn gọi con là “con ranh”, vì con vẫn chỉ là một đứa bé không thể thiếu đôi tay mẹ ở bên.

Trong tim con có bao thứ tình cảm đẹp đẽ, nhưng tình yêu mẹ luôn là đẹp nhất. Mẹ có nhớ cái lần con đi chơi nhà bạn Hoa sau giờ tan học đến tận mười hai giờ trưa? Mẹ đã lo lắng, đạp xe khắp làng vừa tìm con, vừa khóc. Lần ấy, mấy cái vụt vào chân, con đã khóc nức lên, mẹ nghiêm khắc nói: “Không được khóc nữa, còn khóc mẹ lại vụt, rõ chưa?”. Nhưng mẹ ơi con đã thấy, lúc quay lưng đi mẹ đã khóc thầm. Con hứa sẽ không bao giờ như thế nữa đâu. Mẹ có nhớ không, lần đầu tiên con lỡ giận mẹ ấy, chỉ vì con còn nhiều bài tập mà quên béng đi chậu quần áo chưa giặt. Mẹ nhắc nhẹ nhàng, thế mà con lại gắt gỏng: “Con sẽ giật là được chứ gì”. Lúc ấy con cứ nghĩ “mình chẳng có lối gì cả, đâu phải tại mình lười”. Nhưng cả ngày hôm đó con đã đóng kín cửa phòng, hối hận “tại sao mình lại có thể hỗn láo với mẹ như thế được…”. Cho đến khi mẹ gọi con xuống ăn cơm và thủ thỉ: “Con gái của mẹ đà lớn rồi, con cần làm những công việc vặt trong nhà, dù nhiều bài tập thế nào nếu con biết sắp xếp thời gian biểu của mình hợp lí thì con vẫn có thể giúp mẹ cơ mà, đúng không con yêu!”. Mẹ thật tuyệt vời, mẹ là người tuyệt vời nhất của con. Mẹ dã ở bên con, nhắc nhở và dạy con cách làm người, mẹ luôn là người đỡ con dậy mỗi lần bị điểm kém, mỗi lúc con gặp khó khăn. Nhưng mẹ ơi, con chợt thấy sợ, sợ một ngày không có mẹ ở bên con nữa, lúc ấy con biết phải làm sao? Mẹ có biết rằng:

Thêm một người quả đất sẽ chật hơn 

Nhưng thiếu mẹ thế giới đầy nước mắt

(Đồng dao trước hoàng hôn)

Làm sao con có thể sống hạnh phúc được nếu thiếu mẹ. Hỡi những người con trên trái đất này, đừng bao giờ để mẹ mình phải buồn phiền, hãy yêu mẹ nhiều hơn nữa và đừng để tình yêu muộn màng sẽ biến thành ân hận…

Con không thể tưởng tượng được nỗi đau xé ruột của một người mẹ khi mất đi đứa con của mình. Vậy mà hiện nay con thấy có những người mẹ lại có thể bỏ rơi con. Tất nhiên họ cũng chẳng dễ gì mà dứt đi đứa con thân yêu của mình như thế. Có người vì không đủ khả năng để cho con một cuộc sống tốt đẹp , có người vì hoàn cảnh ép buộc không thể nuôi con ở bên, lại có người vì không thể sống chung với chồng… Tại sao họ không thể vượt qua hoàn  cảnh? Oái oăm hơn, lại có cả người mẹ coi con như người dưng nước lã. Tất cả đã để lại cho những đứa con của họ nỗi đau đớn nặng nề , những đứa trẻ đó thật bất hạnh vì chúng thiếu thốn tình cảm vô cùng. Cuộc sống như thế chỉ đẩy những cay đắng mà thôi. Người bạn của con đã phải sống cực nhọc, vất vả cũng vì lẽ đó. Bô mẹ Ngân li hôn khi mới sinh ra Ngân, bố bỏ lên Thái Nguyên lấy vợ lẽ được mấy tháng thì bị nghiộn, mẹ thì về nhà chị gái, hai con người ấy để lại đứa con bé bỏng sống với ông bà đã già yếu. Cuộc sống của Ngân rất khổ cực với những nỗi đau chất đầy. Bố Ngân mất vì nhiễm HỈV giai đoạn cuối, người bà quá đau khổ cũng đi theo con. Ngân bơ vơ, lạc lõng, sống cùng với người ông bị dị tật, cuộc sống lại càng thiếu thốn, lam lũ hem. Ngân phải tự đi kiếm sống. Đến nước này rồi mà mẹ Ngân vẫn thờ ơ. Cảnh ngộ éo le đến thế là cùng. Xã hội đang trên đà thay đổi với những hiện đại hoá. Xã hội cũng đang làm thay đổi cả con người. Bây giờ, có một hiện thực rất phổ biến trong suy nghĩ của nhiều người mẹ. Họ nghĩ rằng chỉ cần lo cho con một cuộc sống tiện nghi, giàu có là đủ, họ chỉ cố kiếm thật nhiều tiền mà quên một điều rằng: Những đứa con của họ cần hơn bao giờ hết tình yêu của mẹ dù cuộc sống có khó khăn.

Mẹ ơi, con đã hiểu tình mẫu tử thiêng liêng, đẹp đẽ biết nhường nào. Bởi mẹ đã cho con một tình mẫu tử thực sự. Con thật lòng muốn nói rằng: “Con yêu mẹ, yêu mẹ rất nhiều”. Nếu chỉ có một điều ước, con sẽ ước mãi được ở bên mẹ, “Con sẽ là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ". Con muốn tất cả những đứa con trên thế giới này biết trân  trọng, giữ gìn tình mẫu tử  cao quý của mình. Bởi lẽ tình mẫu tử từ xưa tới nay và cho đến mai sau vẫn sẽ là thứ tình cảm đẹp nhất trong mỗi con người.

Từ khóa từ Google

0