08/05/2018, 20:45

Soạn bài: Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang

(Đi-phô) Xem thêm: Bố cục: - Phần 1 (từ đầu đến "bộ dạng của tôi như dưới đây"): Lời dẫn chuyện của chính Rô-bin-xơn. - Phần 2 (tiếp theo đến "bên khẩu súng của tôi"): trang phục và những đồ dùng, dụng cụ của Rô-bin-xơn. - Phần 3 (đoạn còn lại): diện mạo của ...

(Đi-phô)

Xem thêm:

Bố cục:

   - Phần 1 (từ đầu đến "bộ dạng của tôi như dưới đây"): Lời dẫn chuyện của chính Rô-bin-xơn.

   - Phần 2 (tiếp theo đến "bên khẩu súng của tôi"): trang phục và những đồ dùng, dụng cụ của Rô-bin-xơn.

   - Phần 3 (đoạn còn lại): diện mạo của Rô-bin-xơn.

Hướng dẫn soạn bài

Câu 1: Bài văn có thể chia làm bốn phần:

- Phần 1 (đoạn 1): mở đầu.

- Phần 2 (đoạn 2, 3): trang phục của Rô-bin-xơn.

- Phần 3 (Từ "Quanh người tôi…" đến "bên khẩu súng của tôi"): trang bị của Rô-bin-xơn.

- Phần 4 (còn lại): diện mạo của Rô-bin-xơn.

Câu 2:

Trong bài văn, phần miêu tả diện mạo chỉ chiếm một dung lượng ít ỏi (hơn mười dòng). Điều này có nguyên nhân từ ngôi kể chuyện. Chuyện được kể từ ngôi thứ nhất. Rô-bin-xơn tự miêu tả về mình, do đó chàng chỉ có thể miêu tả những gì chàng trông thấy mà thôi, điển hình là bộ ria mép. Ngược lại, các chi tiết về trang bị vũ khí, trang phục lại được miêu tả khá kỹ.

Đây cũng là một dụng ý nghệ thuật của tác giả. Bằng cách kể theo ngôi thứ nhất, từ góc nhìn như vậy, tác giả có thể miêu tả một bộ dạng kỳ khôi, thu hút sự chú ý của bạn đọc.

Câu 3:

Rô-bin-xơn đã sống một mình ngoài đảo hoang trên mười năm. Mọi trang phục của chàng hầu hết đều bằng da dê: "bộ quần áo" là những tấm da dê buộc túm lại, ủng cũng bằng da dê, thậm chí cả bao đựng đạn cũng bằng da dê. Bên cạnh đó là những vật dụng

0