25/05/2017, 12:08

Người ấy (bạn, thầy, người thân, …) sống mãi trong lòng tôi – Văn mẫu lớp 8

Đánh giá bài viết Người ấy (bạn, thầy, người thân, …) sống mãi trong lòng tôi – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình Sống trong một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi thật tự hào để kể cho mọi người nghe một câu chuyện “Cổ tích đương thời”. câu chuyện kể ...

Đánh giá bài viết Người ấy (bạn, thầy, người thân, …) sống mãi trong lòng tôi – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình Sống trong một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi thật tự hào để kể cho mọi người nghe một câu chuyện “Cổ tích đương thời”. câu chuyện kể về một con ngưởi vĩ đại. Người ấy như bà tiên cho tôi ấm no, như vầng trăng soi sáng con đường tôi ...

Người ấy (bạn, thầy, người thân, …) sống mãi trong lòng tôi – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình

Sống trong một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi thật tự hào để kể cho mọi người nghe một câu chuyện “Cổ tích đương thời”. câu chuyện kể về một con ngưởi vĩ đại. Người ấy như bà tiên cho tôi ấm no, như vầng trăng soi sáng con đường tôi đi và như người thầy dạy tôi tri thức. Bạn có biết đó là ai không? Mẹ tôi đấy ! Người sống mãi trong lòng tôi.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi rồi. Tóc mẹ cũng ngả sang hai màu trắng và đen. Mẹ nói “Mẹ đã già rồi”. Nhưng trong lòng tôi, mẹ còn trẻ, trẻ lắm cơ. Qua năm tháng, vai mẹ cũng gầy đi. Cũng chính đôi vai ấy đã gánh vác hàng ngàn việc lo cho gia đình. Sâu thẳm trong đôi mắt hiền từ, phúc hậu kia là chứa những tình yêu thương vô bờ bến, là trìu mến mẹ dành cho chúng tôi và cả ba tôi nữa. Trên đôi môi của mẹ dường như luônn nở một nụ cười âu yếm, thúc dục tôi phải cố gắng học tập. Sáng nào đi học mẹ cũng nở một nụ cười dịu dàng với tôi rồi chiều về là một cái hôn lên trán. Vậy là cũng đủ làm tôi hạnh phúc rồi. Giờ đây, đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đã cuất hiện những vềt chai sạn. Vết chai sạn ẩn chứa hai chữ “thương con”. Ôi ! Tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm. Tình thương mẹ dành cho ấm áp như một dòng sông bồi đắp những bến bờ xa vắng, như nước mắt chảy trong nguồn, như suối xanh cuốn bao bụi mờ.

Khi vừa mới lọt lòng, mẹ cũng là người trao cho tôi dòng sữa ngọt lành. Dòng sữa ấy trong tôi giờ đây vẫn mãi lắng đọng, như chất keo hàn gắn tình cảm giữa mẹ và tôi. Để rồi một ngày, tôi sẽ không quên nó. Tôi vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình gắn liền với mẹ. Một tuổi thơ yên bình, nhiều niềm vui và kỉ niệm, cũng có những giọt nước mắt. Nhớ lắm ngày đầu chập chững tập đi. Mỗi lần ngã, tôi lại được mẹ ôm vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ đã khích lệ tôi “Con của mẹ giỏi lắm”. Rồi những mùa hè nắng nôi bên chiếc võng đong đưa. Mẹ đã ru tôi :Câu háy thuở nào sao mà trầm ấm, ngọt ngào đến thế. Quê hương thân yêu của tôi đẹp lên rất nhiều qua tiếng hát của mẹ. Rồi cho đến khi tôi học lớp 1, mẹ vẫn luôn sát cánh bên tôi. Mẹ đã chẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, mẹ còn chuẩn bị cho tôi cả một hành trang vào đời. Mẹ mong cho tôi học tốt, đạt được điểm cao. Vậy là qua nhiều năm, tôi đạt được thành tích tốt trong học tập “Cảm ơn mẹ!”. Tôi dường như chỉ biết nói thế thôi. Mẹ đã dạy tôi làm nhiều việc trong gia đình để có thể trở thành một nữ công gia chánh giống như mẹ. Rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm,.. là những thành quả tôi học được ở mẹ.

Trong gia đình, mẹ tôi lúc nào cũng là một người vợ đảm đang, là một người mẹ hiền và là một “Kho tàng sống” quí báu. Đối với tôi, những món ăn mẹ nấu không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chan chứa tình cảm sâu nặng mà mẹ dành cho tôi, cho những người thân yêu. Vậy đó, nhờ có mẹ mà gia đình tôi hạnh phúc lại càng nhân đôi. Bố con tôi sống không thể nào không có mẹ bên cạnh. Xa mẹ một ngày như là xa một thế giới vậy. Nhớ làm sao những lời mẹ dạy về lòng yêu thương người “Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng”. Và mẹ cũng có một tấm lòng thật cao cả. Nhờ vào lời dạy dỗ mà đôi khi tôi đã làm được những việc có ích. Mẹ tôi không chỉ là có như thế thôi đâu. Mẹ là một giáo viên dạy trường mần non. Một cái nghề mà mẹ đã kiên trì suốt gần hai chục năm qua. Vậy đó, nên không phải là người thầy trong mắt tôi mà còn trong mắt mọi người.

Ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn những khóm xương rồng mẹ trồng. Tôi lại nhớ, nhớ lắm lời mẹ bảo: “Mẹ mong cho con mạnh khoẻ, cứng cáp giống như loài xương rồng không một loài sâu bọ nào có thể đụng đến”. Nhưng tôi lại thấy mẹ giống cây xương rồng hơn. Vì dù trải qua những chuyện gì mẹ vẫn kiên trì vượt qua. Mẹ mạnh mẽ chống lại cơn sóng dữ thời gian. Mẹ tôi sao mà vĩ đại đến thế.

Câu chuyện cổ tích đương thời của tôi quả là có ý nghĩa. Mẹ tôi đúng là bà tiê, là vầng thái dương, là kho tàng sống. Tôi biết ơn mẹ nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, làm được những việc có ích để không phụ lòng mẹ đã mong mỏi vào tôi, đặt hết niềm tin, hi vọng vững chắc vào tôi. Không chỉ là bây giờ mà cả sau này tôi vẫn mãi yêu mẹ. Những việc mẹ làm cho tôi có thể không kể hết còn những việc tôi làm cho mẹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Biết bao giờ tôi mới trả hết ân tình mẹ dành cho tôi đây? Có thể là suốt cả cuộc đời.

“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời”

Người ấy (bạn, thầy, người thân, …) sống mãi trong lòng tôi – Bài làm 2

Tình bạn là một thứ tình cảm tốt đẹp, không thể thiếu trong cuộc sống, bạn bè giúp đỡ ta, động viên khích lệ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn cùng ta. Ai cũng có rất nhiều bạn, nhưng chỉ có một hoặc một vài người bạn thân. Em cũng vậy, đến đây em muốn nói tới Thanh – cô bạn thân nhất của em.

Thanh và em đã học cùng nhau từ hồi lớp Ba và đến bây giờ khi đã học lớp Bẩy hai đứa vẫn học chung một lớp với nhau. Đã gọi là bạn thân thì mức độ thân thiết sẽ hơn rất nhiều những người bạn khác, ban đầu chúng em cũng là những người bạn bình thường như bao người bạn khác, em vốn là một cô bé ít nói, ít nói chuyện với các bạn trong lớp, trong khi đó Thanh là lớp trưởng của lớp, học rất giỏi và tham gia rất nhiệt tình các hoạt động của Đội của trường.

Thế rồi một hôm em bị ốm nặng, phải nghỉ học mất một tuần, Thanh đã thường xuyên đến nhà thăm em và chép bài giúp em đồng thời giảng bài cho em để em nắm được những bài học trên lớp. Và chúng em bắt đầu thân nhau từ hồi đó, qua việc này em cảm nhận được rằng Thanh rất quan tâm đến người khác, không phải vì trách nhiệm của một lớp trưởng mà vốn dĩ Thanh đã là một người như vậy. Một lần, cô giáo phát động phong trào “Đôi bạn cùng tiến”, Thanh xung phong sẽ ghép thành đôi với em, vì lực học của em cũng khá kém, thế rồi chúng em được cô giáo chuyển chỗ cho ngồi cạnh nhau, tình bạn của hai đứa càng ngày càng trở nên thân thiết.

Em thường xuyên đến nhà Thanh để làm bài tập, đến nhà bạn ấy mới biết không chỉ học giỏi mà Thanh còn rất hiếu thảo với bố mẹ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngoài giờ học trên lớp Thanh còn giúp đỡ bố mẹ làm một số việc nhà. Chỉ trong một thời gian, lực học của em đã khá hơn rất nhiều và em cũng hòa đồng hơn, tham gia hoạt động của trường nhiều hơn. Từ đấy đến bây giờ, khi đã học lớp Bẩy chúng em vẫn là một đôi bạn thân thiết, chúng em hay đến nhà nhau chơi, bố mẹ em rất quý Thanh và ngược lại bố mẹ em cũng vậy. Bố mẹ hai đứa rất vui vì con mình có một tình bạn đẹp như thế, cùng giúp đỡ nhau trong học tập. Như thế là tình bạn của hai đứa em đã được bốn năm, tuy không phải là một thời gian dài nhưng cũng đủ để chúng em hiểu về tính cách của nhau.

Thỉnh thoảng tuy có những cãi vã giận hờn nhưng chỉ một thời gian ngắn là hết và chúng em lại thân thiết như ban đầu. Em rất thích vẽ nên ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang, còn Thanh, bạn ấy ước mơ trở thành một cô giáo dạy Văn. Và chúng em đang cố gắng hết sức mình để thực hiện ước mơ của riêng mình. Không biết mỗi khi lên lớp mới chúng em có được học cùng nhau nữa không, nhưng cho dù không được học cùng nhau nữa thì tình bạn của hai đứa vẫn vậy. Như câu thơ: “Đã là bạn suốt đời là bạn/ Đừng như sông lúc cạn lúc bồi”. Mỗi khi một trong hai đứa có truyện không vui, thì lại tìm đến đứa kia để kể lể, tìm nguồn động viên, khích lệ.

Thanh là một người bạn tốt và tình bạn của em rất thân thiết. Cuộc sống còn rất nhiều điều đổi thay nhưng mong rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi thân thiết như vậy.

Người ấy (bạn, thầy, người thân, …) sống mãi trong lòng tôi – Bài làm 3

Trong cuộc sống, rất nhiều người cần được sự giúp đỡ của người khác và không phải ai trong số họ cũng nhận được nó. Có nhưng kẻ vô tâm chỉ quan niệm rằng “cháy nhà hàng xóm” không liên quan đến mình. Có những người bày tỏ sự cảm thông bằng sự xót xa cho hoàn cảnh khó khăn họ, nhưng dù vậy nó chỉ làm người ta cảm thấy mình thật đáng thương và càng tuyệt vọng hơn nữa. Cuối cùng trên cả là những người hết lòng giúp đỡ người khác bất chấp tất cả.Và tôi đã nhận được một sự giúp đỡ như vậy từ Tuấn-ân nhân, người sống mãi trong lòng tôi.

Có lẽ, ai cũng nghĩ chúng tôi là một đôi bạn rất thân thiết. Không, thực ra Tuấn là người mà tôi rất hiếm nói chuyện hay chính xác là chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện như những người bạn thực sự. Tuấn là một người hàng xóm ở quê tôi. Bố tôi kể cho tôi rằng: Nhà Tuấn rất nghèo, hằng ngày Tuấn phải đi làm phụ giúp cha mẹ kiếm tiền. Và cũng vì gia cảnh mà Tuấn chỉ được học đến lớp giữa lớp ba là phải nghỉ học. Trong đám trẻ thôn quê, Tuấn gầy guộc. xanh xao và thấp bé nhất, Tuấn luôn mặc những bộ quần áo được chắp vá nhiều lần và luôn luôn hài lòng vào bộ quần áo của mình, cậu không bao giờ đòi mẹ mua quần áo mới. Tuấn thường chân tay lấm lem bùn đất, cậu chính là một “nông dân chân lấm tay bùn” thực sự. Trong khi lũ trẻ quê tôi mê mẩn, đua đòi theo những trò chơi điện tử phung phí tiền bạc của cha mẹ thì Tuấn ở nhà làm giúp cha mẹ biết bao công việc. Từ trông em đến rửa bát, nấu cơm rồi giặt quần áo, Tuần đều hoàn thành một cách xuất sắc. Cứ chiều chiều, Tuấn chăn trâu trên bãi cỏ ở cánh đồng quê tôi. Đặc biệt, tuy nhỏ con nhưng Tuấn rất là khỏe, hằng ngày Tuấn gánh mấy gánh lúa, kéo xe bò cho mẹ. Cuối tuần rảnh rỗi Tuấn còn đi làm phụ hồ. Cuộc sống của Tuấn là vậy đấy.

Tôi là dân thành phố nên tôi thường xuyên được mặc những bộ quần áo đẹp và được chơi những trò chơi mà ở quê có lẽ không bao giờ có. Mỗi khi về quê, tôi thường “diện” những bộ quần áo thật đẹp và thường đem theo những món đồ chơi yêu thích nhất như: máy chơi điện tử, ô tô điều khiển từ xa, những con đồ chơi ro-bo, siêu nhân,… Bọn trẻ ở quê cứ trố mắt nhìn trong sự thèm thuồng. Chúng nó cứ tranh nhau để được chơi. Trong số đó có Tuấn, nhìn chân tay bẩn thỉu của nó mà cầm đồ chơi “xịn” của tôi thì bẩn hết, tôi liền không cho Tuấn chơi. Nhưng Tuấn cứ túm áo tôi nài nỉ làm bẩn hết áo tôi, tôi liền xô ngã Tuấn và mắng cho cậu một trận. Tuấn liền đứng dậy, phủi quần áo rồi chạy đi, tôi có nghe được tiếng sụt sịt của cậu. Lúc tôi về, bố tôi mắng tôi một trận, thì ra thằng bé hàng xóm ông tôi về kể cho bố tôi sự việc vừa rồi. Tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao bố tôi mắng tôi chỉ vì một thằng nhà quê? Bố tôi kể cho tôi về gia cảnh đáng thương của Tuấn, nhưng tôi thầm nghĩ nhà quê thì phải thế.

Một hôm, tôi về quê với chiếc ô tô điều khiển từ xa, như thường lệ chúng nó cứ xúm hết vào tranh nhau chơi. Lúc đến lượt thằng Tâm, nó bé nhất hội nên phải chơi sau. Nó loay hoay không biết làm thế nào, rồi gạt luôn phím điều khiển làm ô tô cứ lao về phía trước. Chúng nó hò hét ầm ĩ, tôi đang chơi điện tử liền ngoái ra nhìn, vội chạy ra. Lúc đó, thằng Hiếu-đứa nghịch và còi nhất hội- giật lấy bộ điều khiển từ tay thằng Tâm, hai đứa giằng co nhau làm gãy cái ăng-ten. Tôi tức giận xô hai đứa nó ngã, rồi giật lấy bộ điều khiển, nhưng điều chỉnh mãi chiếc ô tô vẫn lao về phía trước; tôi hoảng hốt đuổi theo. Chiếc ô tô lao thẳng xuống hồ và bánh xe không quay nữa. Tôi lấy cái que đứng trên bờ khều cái ô tô. Nhưng rồi một sự cố đã xảy ra, tôi trượt chân vào vũng bùn và ngã xuống hồ làm cái ô tô trôi ra xa, nhưng tôi vẫn cố với tới lấy chiếc xe. Thế rồi tôi chim nghỉm, quá sợ hãi vì không biết bơi, tôi quay lại và khua khoắng chân tay, tìm mọi cách để vào bờ. Nước hồ rất lạnh ngấm vào người tôi làm tôi cảm thấy rét buốt và bỗng tôi cảm thấy mình bị chuột rút. Tôi quá sợ hãi đến òa khóc, nhưng rồi nước tràn vào miệng làm tôi muốn khóc cũng không được. Tôi cầu mong một sự giúp đỡ của ai đó, tôi thầm nghĩ người nào cứu tôi sẽ là ân nhân suốt đời của tôi. Có thể là lũ trẻ kia, vì tôi biết trong số chúng đứa nào cũng biết bơi và không chỉ có thế, chúng còn bơi rất giỏi. Và quả thực trong làn nước,tôi nhận ra là một bóng người nhỏ con bơi đến chỗ tôi. Tôi vui sướng vì tôi đã có một tia hy vọng cuối cùng rồi ngất đi.

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm ở bệnh viện trong sự lo lắng của mọi người. Tôi nhìn ra cửa sổ, đây không phải vùng quê tôi, mà là trên thành phố. Tôi hỏi bố tôi ai đã cứu tôi, bố tôi buồn bã kể lại rằng: người cứu tôi không phải lũ trẻ mượn đồ chơi của tôi cứu tôi mà chính là người mà tôi đối xử rất tồi- Tuấn. Hôm đó,Tuấn đi làm đồng qua đó và đã thấy tôi bị như vậy. Tuấn không do dự cởi áo nhảy xuống đưa tôi vào bờ. Không chỉ vậy, Tuấn còn cõng tôi về tận nhà ông, kể cả khi tôi sắp về, Tuấn cũng thường xuyên sang hỏi thăm tôi đã đỡ chưa? Nghe bố kể lại mà nước mắt tôi rơm rớm và tôi thực sự hối hận.

Hè năm sau, tôi về quê, tất nhiên là không ăn diện và đem đồ chơi như mọi khi nữa, nhưng tôi không quên mang quà cho vị ân nhân của tôi. Về đến quê, chưa kịp vào nhà tôi đã chạy một mạch đến nhà Tuấn, nhưng nó không còn là túp lều như xưa nữa và giờ đây nó đã là một căn nhà cao tầng khá đẹp. Tôi gặng hỏi chủ nhà về Tuấn, ông ấy nói không biết Tuấn là ai. Tôi buồn bã đi về, bố tôi lo lắng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, như xực nhớ ra tôi chạy đi hỏi ông tôi về tin tức của Tuấn. Ông tôi bảo tôi rằng gia đình Tuấn do không có tiền trang trải nợ nần đã phải bán căn nhà và mảnh ruộng đi, rồi chuyển vào quê ngoại sinh sống. Tin tức ấy như một cú sốc với tôi vì tôi và Tuấn chưa từng nói chuyện dù chỉ một lần và có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp Tuấn nữa. Tôi giữ món quà mà tôi định tặng Tuấn như một vật kỉ niệm vô giá.Vậy là tôi đã mất một người bạn, một người bạn thôn quê hiền lành, thân thiện và vô cùng dũng cảm.

Qua đây tôi đã rút được bài học, kinh nghiệm sống thấm thía. Không bao giờ được khinh thường người khác; hãy giúp đỡ người khác và đừng mong mỏi ở họ điều gì. Và tôi chợt nhớ ra một triết lý rằng khi cho đi một sự giúp đỡ, cuộc sống sẽ trả lại cho bạn một sự giúp đỡ tương ứng. Mỗi khi xem báo đài, thấy một hành động dũng cảm cứu người khác, tôi lại chợt nhớ đến cậu bé cứu tôi năm nào.

Người ấy (bạn, thầy, người thân, …) sống mãi trong lòng tôi – Bài làm 4

Từ hồi nhỏ tôi đã có một người bạn. Cô bạn ấy tên là Tâm, là người bạn thân thiết của tôi từ hồi mầu giáo. Tôi rất trân trọng cô ấy và Tâm là người luôn sống mãi trong lòng tôi cho đến tận bây giờ.

Hồi xưa, lần đầu tiên tôi bước chân vào mẫu giáo. Cảm giác lạ lẫm và sợ hãi bao phủ tâm trí tôi, tôi khóc rất nhiều khi giữ mẹ lại, và rồi mẹ cũng về. Tôi buồn hiu ngồi thu lu trong lớp. Lớp học náo nhiệt, cô và các bạn chơi chung với nhau,không ai cho tôi chơi cùng cả, mà thậm chí tôi còn bị ăn hiếp, sắp khóc, một cô bạn tóc xoắn bỗng chạy lại mời tôi chơi đồ hàng. Không hiểu tại sao tôi lại gật đầu đồng ý, và thế là cả buổi chơi tôi bị bạn ấy xoay như chong chóng, lúc đó tôi giận lắm. Lúc phải lấy cái này, lúc phải lấy cái kia làm tôi giận dỗi bỏ đi. Sự việc chưa kết thúc, lúc ngủ trưa, khi mọi người đã ngủ say và tôi cũng vậy thì một bàn tay đập vào mặt tôi. Trong lúc tôi chưa tỉnh thì bàn tay ấy nắm kéo tôi ra ngoài sân và rạt nước vào mặt tôi. Thì ra là bạn lúc nãy, hỏi ra mới biết bạn ấy tên Tâm. Cả trưa bị Tâm dụ dỗ ra ngoài sân chơi cho đến khi bị cô giáo bắt và mắng cho trận te tua. Vậy mà trong khi tôi khóc lên khóc xuống còn Tâm thì cười sặc sụa, thế là tôi bỏ đi sau khi chửi bạn một trận. Thế nhưng, hôm sau bạn lại đem một cái kẹp đến xin lỗi tôi. Thật tình, từ trước đến giờ tôi mới thấy Tâm khóc, mà khóc chỉ vì chuyện nhỏ này thì thật là lạ. Nhưng vì không muốn bị cô la nên tôi phải nhận cho bạn đỡ khóc. Từ đỏ Tâm cư xử khác hẳn đi nên chúng tôi đã thân với nhau hơn.

Không lâu sau đó, trường có tổ chức đi chơi dã ngoại, mải chơi tôi bị đập đầu khi chơi cầu tuột. Tâm là người đã chăm sóc cho tôi suốt. Đầu tôi bị nứt một đường rõ to nên đau lắm. Và khi tôi đã khỏi bệnh thì không thấy Tâm nữa. Cô báo Tâm phải theo bổ mẹ ra nước ngoài sinh sống. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều.

Cho đến bây giờ không gặp nhau nữa nhưng tôi đã thật sự biết và trân trọng quãng thời gian bên cạnh Tâm. Cho dù sau này không gặp lại Tâm. nhưng hình ảnh của bạnvẫn sẽ còn mãi trong lòng tôi.

0