18/06/2018, 11:07

MS257 – Cảm nghĩ của em về một người trong gia đình mà em yêu quý

Đề bài: Cảm nghĩ của em về một người trong gia đình mà em yêu quý Bài làm Ngoại tôi…. già rồi! Trong gia đình, nếu nói tôi yêu quý ai nhất tôi sẽ nói là quý ông ngoại tôi nhất. Tại sao tôi không nói yêu bố mẹ hay bà? Đó là bởi vì ngoại tôi già rồi, cũng ...

Đề bài: Cảm nghĩ của em về một người trong gia đình mà em yêu quý

Bài làm

Ngoại tôi…. già rồi!

Trong gia đình, nếu nói tôi yêu quý ai nhất tôi sẽ nói là quý ông ngoại tôi nhất. Tại sao tôi không nói yêu bố mẹ hay bà? Đó là bởi vì ngoại tôi già rồi, cũng không còn như trước nữa. Ngoại cũng giống như bố tôi vậy, là một người rất tốt, chăm lo cho gia đình, việc gì cũng làm được từ quán xuyến nhà đến nội trợ. Ngoại tôi giỏi lắm, không biết với người khác như nào nhưng với tôi ngoại luôn là số 1.

Tôi xa ngoại cũng đã năm năm rồi, nhà tôi vốn gốc Hà Tây cũ, nhưng do bố mẹ làm ăn ở quê không ổn định mà chuyển lên giữa thành phố Hà Nội tạm trú và lập nghiệp.  Khoảng thời gian năm năm là một con số dài… mà thời gian về quê của tôi cũng chỉ vỏn vẹn vài ngày lễ tết. Trong lúc bố mẹ tôi đi lập nghiệp thì có một năm tôi ở cùng ông bà bởi lúc đó bố mẹ tôi cũng chưa ổn định việc làm. Năm đó tôi học lớp ba, còn bé lắm, cũng chưa hiểu hết sự đời. Mà tính tôi còn không xa bố mẹ được nên khóc hoài à.

Trong một năm đó, đối với tôi có rất nhiều chuyện xảy ra, và có lúc tôi đã từng nghĩ ngoại thật đáng ghét và chỉ mong sớm được lên Hà Nội cùng bố mẹ thôi. Ngoại tôi rất thương các cháu, tôi nhớ lần đó xin ra nhà mợ ngủ cùng con em họ mà bị ngoại mắng quá chừng, lần đó khóc sướt mướt xong kiểu dỗi ngoại lắm…. mà mãi sau đó hết năm lớp 3 sau khi được chuyển lên Hà Nội tôi mới thực sự thấy nhớ quê. Mà trong năm lớp ba ấy tôi cũng giỏi lắm chứ, là niềm tự hào của ông bà đấy, tôi được học sinh giỏi này, được đi thi cấp thành phố này, ….

Đó chỉ là một chút kỉ niệm thôi, bây giờ tôi cũng đã lớm rồi, hiểu thấu mọi chuyện hơn. Cái cảm giác xa quê ấy, nó thật khó nói. Tôi thương ông bà tôi lắm, tuổi ông bà cao nhưng lại rất tham công tiếc việc. Nhất là Ngoại tôi… mặc dù ngoại ít tuổi hơn bà, nhưng ngoại nom trông có vẻ yếu hơn về mặt sức khỏe. Ngoại gầy mà cao lắm, mặt ngoại đầy vết chân chim, tóc ngại ngày một trắng hơn và mắt ngoại cũng chẳng tinh như trước….

Lần nào có dịp được về quê tôi đều chỉ quanh quẩn ở nhà với ngoại, chẳng chịu đi đâu. Khá giống với ông Sáu khi được về nghỉ phép ấy. Nhiều người ở quê còn nói tôi mất gốc, rồi thì mày chỉ có họ với nhà ngoại… Thực sự lúc nghe thế tôi cũng buồn lắm… nhưng mà tôi muốn dành thời gian thật nhiều cho ngoại, cho các em….

Mà ngoại tôi ngại đi chữa bệnh lắm, lần nào điện về cũng kêu khỏe mà ngoại ho dữ lắm. Nhưng ngoại chỉ mua thuốc uống chứ không chịu đi khám, tất cả dù có đi khám ngoại cũng dành tiền cho bà để bà đi khám, có lẽ vì ngoại nghĩ bà bệnh nặng hơn. Nhìn thế thôi chứ ngoại cũng thương bà tôi lắm. Cái gì cũng nghĩ cho bà, có nhiều lúc ngoại với bà cãi nhau nhưng mà ông bà vẫn bên nhau đấy nhé.

Mới mấy hôm trước tôi gọi điện cho ngoại, muốn nghe giọng ngoại, muốn nghe ngoại khuyên bởi năm nay tôi thi cấp ba, thật sự rất lo. Và suốt cuộc nói chuyện tôi nhận ra… ngoại tôi ngày một già hơn… Ngoại ho nhiều lắm, nói một câu là lại ho một chàng, vậy mà tôi hỏi ngoại có khỏe không thì ngoại kêu khỏe…. Xong lúc đầu ngoại còn không nhận ra tôi, không nghe rõ tôi nói gì…. lúc đó tôi giống như bị cái gì cắn ấy, bứt rứt lại cố nén khóc…. Tôi sợ một ngày nào đó không xa ngoại sẽ không nhận ra tôi nữa… ngoại sẽ chẳng thể nghe được những gì tôi nói…

Ngoại thích chúng tôi về quê với ngoại lắm, mà trong tất cả mấy đứa cháu cũng đều ở xa hết thì có lẽ ngoại quý hai chị em tôi nhất…. Lúc nào gọi ngoại cũng hỏi bao giờ về….  Mỗi lần về quê trước khi chuẩn bị đi tôi khóc rất nhiều, tôi muốn dành thời gian cho ngoại nhiều hơn,..bởi tôi sợ sau này tôi không thể nữa….

Tôi sợ một ngày nào đó ngoại xa tôi lắm…. Nếu có phép đổi, tôi sãn sàng đổi vài năm tuổi của mình để ngoại có thể sống lâu hơn, …. Giờ đây, tôi chỉ muốn nói với ngoại là : Ngoại ơi con yêu ngoại nhiều lắm!.

Lúc viết bài này cũng vậy, tôi vừa viết vừa khóc, vừa nhớ đến hình dáng của ngoại, nụ cười của ngoại, cả cái ánh mắt mà ngoại dành cho chúng tôi nữa…. ngoại ơi,…..

Các bạn ơi, nếu còn những người thân bên mình thì nhất định phải trân trọng nhé, đừng để xa rồi mới biết quý trọng, thời gian không cho cái gì quay trở lại được và có cố cũng chỉ là quá khứ. Ông bà, cha mẹ… cũng không còn trẻ nữa, theo thời gian, dấu chân chim cũng sẽ hằn nên mắt họ, chỉ là tình cảm họ dành cho ta vẫn vậy!

Hoàng Kim Dược

Lớp 9A – Trường THCS Xuân Đỉnh, Hà Nội

0