18/06/2018, 11:04

MS255 – Viết về mẹ của em

Đề bài: Viết về mẹ của em Bài làm SỐNG MÃI TRONG TÔI…..!!! “Ru con con ngủ cho lâu Mẹ còn đi cấy đồng sâu chưa về”. Tôi lớn lên bằng những lời ru ngọt ngào ầu ơ trên nôi, bằng bàn tay chăm sóc của mẹ. Đối với tôi, mẹ là tất cả, mẹ ...

Đề bài: Viết về mẹ của em

Bài làm

SỐNG MÃI TRONG TÔI…..!!!

“Ru con con ngủ cho lâu

Mẹ còn đi cấy đồng sâu chưa về”.

Tôi lớn lên bằng những lời ru ngọt ngào ầu ơ trên nôi, bằng bàn tay chăm sóc của mẹ. Đối với tôi, mẹ là tất cả, mẹ là thần tượng trong tôi. Tôi yêu quý mẹ như bất cứ một đứa con hiếu thảo nào trên trái đất này. Mẹ nặng ơn sinh thành dưỡng dục. Và hơn thế nữa, dù giông bão hay bạo tàn có lớn đến đâu thì tình mẹ đối với con, vẫn như nước trong nguồn chẳng bao giờ vơi cạn.

Một nhà thơ đã viết:

“Buổi sớm mai ươm bước chân mình lên bước chân cát

Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương

Dẫu là những nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng

Là bác học……hay là ai đi nữa

Vẫn là con của một người phụ nữ

Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên.”

Những câu thơ bình dị của nữ nhà thơ Xuân Quỳnh làm tôi bất giác nghĩ về tình mẹ. Mẹ-tiếng gọi nghẹn ngào, mà sao thân thương đến lạ. Biết bao ấm ấp, bao niềm vui, bao sung sướng đầy vơi, chất chứa trong tiếng gọi ấy. Có lẽ rằng:viết về mẹ mãi mãi là đề tài không mới nhưng cũng chẳng bao giờ cũ trong dòng chảy văn học.

Mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân suốt đời lam lũ. Cuộc sống khó khăn khiến mẹ phải bươn trải đủ nghề để cho lắng  chu toàn cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Tôi thương mẹ lắm. Mới hơn 40 tuổi mà mái tóc của mẹ đã có nhiều sợi chuyển hoa râm. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương và nứt nẻ. Vầng trán hiền hòa và hai đuôi khóe mắt cũng ngày một đậm hơn những vết rạng chân chim. Nhìn dáng mẹ tôi vô cùng xúc động bởi nó hiện lên cả một cuộc đời vất vả lo âu. Khi đường đời trập trùng bao nỗi chông gai, con người…mong nắm chặt đôi tay ai đấy cùng vượt qua những gian lao, vất vả. Khi cuộc sống có nhiều thử thách nghiệt  ngã,ta ước ao có một bờ vai để san sẻ, nương tựa. Thế nhưng nhiều lúc, mỗi cá nhân cần dũng cảm tự tiến lên phía trước và tạm quên ý nghĩ chờ đợi sự nâng đỡ để khẳng định mình. Hành trình của người mẹ cũng vậy, đi theo  con suốt cuộc đời, dõi ánh nhìn tha thiết từng bước chân con nhưng không thể luôn ở cạnh dìu dắt, bởi ”Sứ mạng của người mẹ không phải là làm chỗ dựa cho con cái mà là làm cho chỗ dựa ấy trở nên không cần thiết” (B. Babbles).

“Sứ Mạng” – hai tiếng tưởng chừng đơn giản nhưng hàm chứa trong nó là cả một trách nhiệm lớn lao và vất vả. Không ai khác, mẹ chính là người nhận ”Sứ Mạng” thiêng liêng ấy, bởi tình mẫu tử tha thiết, lắng sâu, lặng lẽ thấm vào máu thịt là tình cảm gắn bó suốt đời mỗi con người. Nó mang yếu tố tinh thần tự nhiên, se kết con người đến suốt những năm tháng trưởng thành. Nếu đôi vai cha nặng gánh bao lo toan vất vả, bươn chải sớm hôm thì bàn tay mẹ lại dịu dàng đưa con vào giấc ngủ an lành, bình yên, ấm ấp. Có thể nói, gia đình là chiếc nôi chấp cánh cho những ước mơ đẹp đẽ, là điểm tựa để mỗi cá nhân nhấc bổng lên trời cao  muôn vàn khát vọng tương lai. Hơn thế nữa, nó còn đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành nhân cách con người. Một đứa trẻ khi chào đời chẳng ai dạy bảo, uốn nắn, liệu mai kia có thể làm công dân tốt? Chính vì vậy, gia đình là chỗ dựa, là mái nhà vững chắc nhất để nuôi dưỡng con người trưởng thành.

Được sống trong tình mẫu tử là ta có được sức mạnh để vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Con vấp ngã,mẹ hiền đỡ con dậy, động viên con, tiếp thêm cho con nghị lực, con có lỗi, mẹ sẵn sàng tha thứ, dang rộng vòng tay giúp con có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Bài học làm người con đâu chỉ được học ở trên lớp, ở thầy, ở cô mà con còn từng được học ở mẹ nữa. Lòng mẹ khoan dung, trái tim mẹ dạt dào tình thương.

Cảm thấu tấm lòng, đức hi sinh bao la của mẹ, những người con phải làm gì để đền đáp công ơn đó?Không đâu, không bao giờ ta trả nổi những gì mà mẹ đã làm cho ta. Mẹ lớn lao nhưng không chỉ với cuộc sống của bản thân tôi. Mẹ còn lo lắng cho cả gia đình. Bố tôi thường phải đi xa. Mọi việc ở nhà,mẹ là người gánh vác, bao giờ bố cũng rất an tâm về sự chu toàn của mẹ. Bố thường căn dặn tôi bằng những lời đầy ý nghĩa:”Mẹ con đã hi sinh quá lớn cho niềm hạnh phúc của con. Con phải nhớ lấy, phải khắc ghi để sống sao cho xứng đáng với tình yêu thương của mẹ”.Lời dạy của bố làm tôi càng cảm phục và yêu quý mẹ hơn. Nhưng thú thật nếu không có lời dạy bảo của cha thì tôi cũng đã thấu hiểu sâu sắc lắm rồi sự hi sinh của mẹ.

Mỗi chặng đường trưởng thành của tôi đã mang đến cho mẹ một niềm vui bất tận. Khi tôi vững bước chập choạng đầu tiên là những nụ cười hạnh phúc từ nơi mẹ. Rồi những giây phút tôi vấp ngã mẹ đã lo lắng, tôi đã thấy một sự thay đổi trên khuôn mặt mẹ, tuy có lúc mẹ vẫn gượng cười. Nụ cười ấy như cơn gió mơn man nhè nhẹ để xoa dịu vết đau cho tôi, như lời động viên tôi không nên lùi bước trước những khó khăn trong cuộc sống. Nụ cười hiền hòa của mẹ luôn đến với tôi khi tôi học hành tấn tới. Nụ cười ấy là lời khuyên nhẹ nhàng, là lời động viên, thúc dục để tôi hướng đến ngày mai.

Với tôi, với một cô bé mười lăm tuổi, đã không ít lần tôi giận mẹ, tôi cư xử không hay với mẹ. Nhưng với tôi mẹ mãi mãi là nguồn yêu thương, nguồn động lực giúp tôi vượt qua những khó khăn. Với mẹ, đứa con quý hơn cả vàng!Con là cuộc đời, là niềm vui, là hạnh phúc của mẹ.

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.

(Con Cò-Chế Lan Viên)

Đúng vậy, dù chúng ta có lớn lên, đã trưởng thành thì mẹ vẫn theo sát mỗi bước đi của ta, là chỗ dựa tinh thần cho ta. Rõ rằng, công lao của mẹ đối với con cái sánh ngang tầm trời biển.

Ấy thế, mà trong xã hội hiện nay, vẫn còn đâu đó những đứa con vô tình với người đứt ruột sinh ra mình. Thật đáng hổ thẹn với những quan điểm sai lệch, thiển cận của những người con bất hiếu…..Còn có những người mặc kệ công sinh thành dưỡng dục của mẹ, chỉ vì gia cảnh nghèo khó mà trách mẹ không lo được cho mình.

“Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”.

Sống trong cái xã hội hiện đại, khi ý thức cá nhân của con người được khơi dậy và đề cao thì mỗi người cần phải nhìn nhận lại thái độ tình cảm của mình đối với mẹ. Những đứa con bất hiếu như vậy, không hề xứng đáng với tình cảm đấng sinh thành dành cho họ.

Tình mẹ vĩ đại thế đấy, cho nên tôi hi vọng rằng bất kì người mẹ nào cũng sẽ nhận được niềm vui, hạnh phúc và sự yêu thương tương xứng từ những đứa con của họ.

Còn riêng tôi, mẹ là người tôi yêu quý nhất. Mẹ đã giúp tôi từng bước trưởng thành. Mẹ đem cho tôi niềm vui, sự tin cậy, sự tự tin, chỉ cho tôi tránh những vấp váp trong cuộc sống. Tôi mãi mãi yêu quý và biết ơn mẹ. Tôi luôn muốn nói với mẹ rằng: ”Mẹ kính yêu! Con cảm ơn tình thương yêu và sự hi sinh của mẹ. Con hiểu rằng dù con có lớn khôn, trở thành những người dũng cảm thì con vẫn nhỏ bé và ngây thơ trong mắt mẹ. Con tự hào vì suốt đời mẹ mãi là ngọn đuốc, sáng soi đường cho mỗi bước con đi. Mỗi bài học, mỗi lời khuyên của mẹ sẽ là hành trang giúp con vững bước trên đường đời.”

Mẹ luôn sống mãi trong tôi!

Nguyễn Thị Nga

Trường THCS Tân Hải, Bình Thuận

0