06/02/2018, 10:58

MS180 – Viết về mẹ của em

Đề bài: Viết về mẹ của em Bài làm Vợ của bố Những bước chân chập chững đầu đời, những tiếng cười khúc khích giòn tan, rồi cả tiếng con nức nở vang vọng cả khuôn nhà mỗi lần bị vấp ngã. Đó là những khoảnh khắc nghẹn ngào, sung sướng bất tận mà con không bao giờ nhớ được, thấy ...

Đề bài: Viết về mẹ của em

Bài làm

Vợ của bố

Những bước chân chập chững đầu đời, những tiếng cười khúc khích giòn tan, rồi cả tiếng con nức nở vang vọng cả khuôn nhà mỗi lần bị vấp ngã. Đó là những khoảnh khắc nghẹn ngào, sung sướng bất tận mà con không bao giờ nhớ được, thấy được. Nhưng đó lại là cả một vòm trời kí ức luôn sống bất diệt trong lòng mẹ, nó là một câu chuyện mà mỗi buổi tan trường mẹ vẫn tha thiết, say sưa kể cho con nghe, con dù không nhớ nhưng vẫn tạc được trong tâm thức, trong trí mình về những chuỗi ngày tháng đẹp đẽ đó.

Hôm nay, lúc con viết những dòng tản văn này thì cũng là lúc mẹ đã vĩnh viễn xa rời con, từ biệt nhân thế, mẹ đang ở một  phương trời dành cho những thiên thần, ở một nơi làm mẹ thảnh thơi, nhẹ nhỏm, nơi để mẹ dễ dàng buông bỏ những nỗi lắng lo, muộn phiền canh cánh nơi cõi trần ồ ạt này.

Mẹ ơi! Mười mấy năm qua, cảnh nhà mình vẫn neo đơn, cơ hàn, hiu hắt, vắng lặng vì khuất bóng của một người đàn ông, người chồng, người cha, người trụ cột gia đình. Trước khi tan vỡ, bố đã từng hứa bảo bọc mẹ con mình cả một cuộc  đời dẫu đầy rẫy khó khăn, thử thách. Chúng ta vẫn vững tin lời nói ấy cho đến khi với một người phụ nữ khác bố vẫn câu nói ấy. Con biết mỗi ngày hình ảnh của bố hiện lên trong đôi mắt nhớ nhung lẫn tủi thẹn của mẹ vẫn luôn chất chứa đầy tha thứ, khoan dung, độ lượng mặc dù cho người đàn ông ấy đã nhẫn tâm, vô tình ruồng rẫy mẹ con mình mà đi tìm bến đổ mới. Con biết mẹ vì thương con, vì không muốn nhìn con phải sống trong cảnh không cha bị bè bạn ức hiếp, khinh ghẻ nên mẹ mới hy sinh hết mình cả đời quần quật, tảo tần vì đồng tiền nuôi con ăn học, để cho con được vươn xa, cho con được sắm xài, vui chơi không phải thua kém bạn bè. Không những thế điều làm con khâm phục nhất ở mẹ còn là ở lòng từ bi, nhân hậu, vị tha đến mức đáng thương, đáng xót xa tột độ. Bởi mẹ hễ rãnh rỗi, những giờ ngồi vu vơ tíu tít với con là lại nhắc đến bố và kiên quyết căn dặn con không được hận bố, ghét bố. Tình yêu của mẹ và bố xứng đáng để thán phục và nâng niu cũng như cất giữ. Bố ở thời điểm đó tuyệt vời, vĩ đại dù cho thời gian có làm con người ta xoay chuyển thì ngày hôm ấy, mẹ cũng đã từng có thứ hạnh phúc mang tên bố. Mẹ bảo:‘Người ta bỏ rơi mình vì mình không xứng đáng để được họ yêu thương, ta không phải là người mà họ cần đầu ấp tay gối, bởi vì chúng ta không phải là mái ấm đích thực mà họ muốn trở về và ở lại.’Lời mẹ nói trong ngậm ngùi, cố giấu giữ nước mắt không tuôn rơi, nhưng con lại lắng nghe được tiếng nấc của mẹ trong lời nói đến đau đớn, sâu thẩm.

Tuổi thơ con may mắn vì những điều tốt đẹp mà mẹ lao lực cả thanh xuân để dành lấy, trước khi gặp bố mẹ cũng đã từng là một cô gái yêu bản thân tha thiết. Mẹ từng nói trải qua khoảng thời gian này rồi con sẽ như mẹ hôm nay. Bận bịu, lo toan và vất vả để mai này rồi sẽ có lúc phải gật đầu hết lòng vì một ai đó- đầy trân trọng, yêu thương như cách mẹ hôm nay yêu bố vậy. Con thương mẹ, và cố đấu tranh tư tưởng để tin rằng bố bỏ đi vì một lí do gì đó đích thực chỉ để tốt cho gia đình này, bởi con thật không hiểu vì điều gì mà ông ta lại có thể tàn nhẫn hất hủi một người phụ nữ chu toàn, đầy chịu đựng đến như vậy.

Từ ngày bố rời quê, trong khuôn nhà chật hẹp ngày xưa bỗng trở nên rộng tênh, thênh thang  nhưng lại thật êm đềm, trống trải đến quặn lòng. Con còn nhớ man mác, ấy là những buổi trưa hè nắng chói chang, gay gắt, mẹ thì nhuễ nhoải mồ hôi mần từng khóm cỏ ngoài sau hè, con thì cựa quậy trên chiếc võng lưới tòn ten phía sau góc nhà. Nghe tiếng con kêu khóc, mẹ buông việc, một mạch ào ào chạy vào trong, đôi tay chai sần, cằn cõi phủi phủi lẹ nơi mép lưng rồi bợ mông con,  bế nhẹ nhàng con dậy, xoa xoa phía sau gáy con rồi ôm chặt con vào lòng, hôn lấy hôn để vào mái tóc con: ‘ thôi nào, con ngoan nào, có mẹ ở đây, con đừng sợ ‘.Con nín bặt trong vòng tay ấm áp của mẹ mặc cho tiết trời dù oi bức hừng hực, câu nói của mẹ như đã ghi tạc trong trái tim, trong tâm khảm con ngần mười năm qua. Nó là vũ khí, là sức mạnh hộ mệnh con, bảo bọc con vượt qua nỗi sợ hải trong cuộc đời này, vượt qua cả những lời gièm pha,mỉa mai, chế giễu, đùa cợt từ bè bạn, mọi người xung quanh. Thế nhưng con đôi khi quả tự thấy mình thật lơ là, vô tâm với mẹ vô cùng. Con vì hận cuộc đời, hận những gì đã tàn nhẫn với con, nên con cố phấn đấu vì tương lai, vì một cuộc sống có thể ngoi đầu hiên ngang không bị cười chê, xì xào. Con ích kỹ, cho rằng thứ mẹ dành đến cho con là điều bình thường, đó chẳng ra chính là những bù đắp cho con vì những mất mác, cũng chã có gì  là quá đáng. Vì vậy mà, con cứ ngày một tiếp tục lún sâu hơn vào con đường sa đà, mê muội trong những cuộc vui. Con quên mẹ đang chờ con trong những bữa cơm khô cháy, canh cá đạm bạc nhưng thơm lừng, nóng hổi. Con quên mẹ mỗi ngày vẫn cứ chắt chiêu, gom góp từng đồng cho con tiêu vặt, học phí. Con quên những ngày mẹ cứ liên miên quằn quại, vật vã với những cơn ho lao dữ dội, khủng khiếp nhưng lại không một ai kề cạnh, mặc cho mưa rơi, nắng gắt, hay đêm sương lạnh buốt, âm u, mù mịch. 

Con những tưởng mình như đã chết đi ở một thời điểm nào đó, nhưng mẹ đã cào thét và gọi con tỉnh dậy, mẹ chưa bao giờ bỏ cuộc trước sự cứng đầu, ngoan cố của con. Và rồi mẹ đã chiến thắng, chính mẹ đã cứu con thoát khỏi những giây phút tăm tối. Nếu có ai đó hỏi về mẹ con sẽ lăng thinh và  ngước lên bầu trời cao kia, thầm thì: Điều gì tuyệt vời nhất ở đấy, đó không ai khác chính là mẹ tôi!

Mẹ ơi! Con xin lỗi vì tất cả, xin lỗi vì đã để mẹ phải ra đi trong sự đau đớn của thể xác vì căn bệnh quái ác hành hạ. Mẹ một đời cơ cực, gian nan, đối mặt với những gai góc của cuộc sống phũ phàng rồi ngay cả đến lúc ra đi, đến lúc tắt thở cũng không được thanh thản, nhẹ nhàng, bao nhiêu khó khăn, đau khổ cố bám lấy, bao vây mẹ đến bao giờ mới buông tha, mới để mẹ bình yên nhắm mắt. Tôi tự hỏi bài toán mưu sinh của cuộc đời mẹ sao mà nhọc quá, sống để đó, chết vẫn phải mang theo! Mẹ ơi! Con biết giờ đây những hối hận cũng đã quá muộn màng, khóc lóc chỉ càng thêm tội lỗi, nếu không có mẹ con làm sao có được con của hôm nay, nếu không có mẹ, con chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi, lêu lỏng, bơ vơ không nơi nương tựa, trở về. Bây giờ, ngay cả nơi quay về con cũng cảm giác héo húc, đen tối, thấy buồn, thấy lạnh lẽo đến rỗng tuếch. Nén nhang này con quỳ khẩn xin mẹ tha thứ cho đứa con tội đồ, bất hiếu mãi lo bôn ba, guồng quay ngoài vòng lao lí mà bỏ mẹ. Giờ đây điều duy nhất mà con có thể làm là sống thật tốt, con vẫn mong ước một ngày tìm đươc bố để bố trở về thắp đến mẹ nén hương, rồi con sẽ ôm bố thật chặt, kể cho bố nghe về người phụ nữ tuyệt vời nhất: một người phụ nữ yêu chồng, thương con tự nguyện đánh đổi cả tuổi thanh xuân đẹp đẽ để đợi chờ bố trong vô vọng. 

Mẹ ơi!  Xin hãy tha lỗi cho con!

Võ Như Khánh

Lớp 10A2 – Trường THPT Trương Vĩnh Ký, Bến Tre

0