02/04/2018, 12:01

MS126 – Cảm nghĩ của em về một người thầy mà em yêu quý

Đề bài: Em hãy nêu cảm nghĩ của em về một người thầy mà em yêu quý. Bài làm Lặng bước trên thảm cỏ xanh giữa không khí tĩnh mịch của sân trường, tôi chợt nhớ tới câu hát trong bài hát “Thầy ơi” của Nhạc sĩ Vũ Quốc Bình: “Ngược dòng thời gian em quay về lại ...

Đề bài: Em hãy nêu cảm nghĩ của em về một người thầy mà em yêu quý.

Bài làm

Lặng bước trên thảm cỏ xanh giữa không khí tĩnh mịch của sân trường, tôi chợt nhớ tới câu hát trong bài hát “Thầy ơi” của Nhạc sĩ Vũ Quốc Bình:

“Ngược dòng thời gian em quay về lại dứng dưới hàng me…

Lặng ngồi một mình em mong được nhìn thấy bóng dáng thầy…”

Đúng vậy! Ước chi giờ đây được quay ngược dòng thời gian, được quay về lại những ngày khởi đầu để được sống thêm một chút nữa với đam mê của mình, để được truyền cảm hứng và nhận ra người đã truyền cảm hứng cho mình. Đó không ai khác chính là người thầy mà tôi rất yêu quý- người thầy đã đi cùng tôi trong suốt quãng đường vừa qua.

“Thầy” , có lẽ có rất nhiều định nghĩa về thầy. Nhưng đối với tôi thầy là một người lái đò luôn luôn cho chúng tôi cảm giác an toàn, sự nghiêm khắc nhưng rất mực khoan dung và tận tâm như một người cha.

Thầy đã đến với ngôi trường THCS An Châu thân yêu, đến với lớp 8b, đến với chúng tôi vào cái mùa hoa hoa phượng vẫn còn vấn vương màu đỏ thắm- cái mùa đẹp nhất, yêu nhất đối với thầy. Thầy yêu mùa thu, yêu sự dịu dàng và lặng lẽ của những chiếc lá vàng, yêu cái vẻ tinh khôi và êm ái của chút gì đó vương lại trên sân trường. Có lẽ vì vậy mà thầy có một cái tên thật đẹp: Bình. “ Bình” cho sự bình yên, thanh thản của những buổi hoàng hôn cuối thu. “ Bình” cho vẻ đẹp dịu dàng và giản dị của loài hoa thạch thảo, cho sự quyến rũ trong sắc dã quỳ. Chính những điều ấy đã khiến thầy có một nét yêu thật dễ thương, trong sáng và nhẹ nhàng. Sự nhẹ nhàng đó đã cuốn chúng tôi vào từng tiết học, từng bài giảng của thầy, đã khiến tôi thấy thầy thật đẹp trong từng bài giảng, từng giờ lên lớp, khiến tôi cảm thầy mến phục và yêu quý cái vẻ hiền đến thân thiện của thầy, khiến tôi yêu cái nụ cười ấy- nụ cười ở tuổi 27 nhưng thật ngây ngô, trong sáng và dễ mến.

Và rồi chính thầy là người đã truyền cho tôi cái cảm hứng về tình yêu môn Vật lí để tôi được thêm một lần nữa đam mê, một lần sống hết mình vì sự đam mê, sự cố gắng ấy, để tôi chợt nhận ra rằng: “ Đam mê thực sự có lẽ không xuất phát từ những gì đã có sẵn, những gì được gọi là “ sở trường” mà xuất phát từ chính sự phá cách, yêu thích cái mới mẻ của bản thân”. Cũng chính sự phá cách của mình đã đưa tôi đến với Vật lí, đã khiến tôi yêu nó nhiều hơn khi nào hết, khiến tôi nhận ra rằng thầy chính là “ nhân vật truyền cảm hứng” của mình. Và rồi cứ thế từng ngày trôi qua, thầy đồng hành với chúng tôi bằng cả tâm huyết, sự nhiệt thành và lòng tin của thầy giành cho chúng tôi. Để rồi để lại trong tâm trí của những cô cậu học trò chưa thật sự trưởng thành hình ảnh người anh cả, người bạn lớn đứng đắn và khoan dung.

Thầy vẫn đến trường mỗi ngày, vẫn hăng hái và làm việc hết mình nơi mỗi bục giảng, mỗi lớp học, vẫn lăn xả vì công việc,vẫn cống hiến cho trường, cho học trò, cho một tuổi thanh xuân đầy trải nghiệm. Để rồi những lăn xả ấy, những cống hiến ấy, những trải nghiệm ấy trở thành một bài học vô giá cho mỗi người học trò mà sách vở không hề có. Vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, căp kính cận ấy đã theo chúng tôi suốt thời gian qua, cùng thầy đem đến cho chúng tôi thật nhiều điều. Thầy luôn luôn sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng chia sẻ và sẵn sàng cho đi thật lời khuyên. Điều mà tôi thích nhất ở con người của thầy là cái vẻ thật thà, thẳng thắn, hiền nhưng tự tin, năng động và thông minh. Chính cái sự thân thiện và tấm lòng bao dung ấy đã khiến tôi tự nhủ với bản thân phải cố gắng thật nhiều để trở thành một người học trò tốt và có trách nhiệm, khiến tôi phải thật thật cố gắng để đạt được thành công. Thế nhưng thành công không dễ dàng với tới và con đường bước tới thành công thì đầy chông gai. Và tôi biết rằng con đường tôi đang và sẽ tiếp tục bước đi sẽ dạy cho tôi thật nhiều điều nhưng cũng sẽ có thật nhiều sỏi đá và gai góc. Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng thầy vẫn sẽ dõi theo chúng tôi từng ngày, sẽ nắm tay dắt chúng tôi đi tiếp, sẽ cùng thông cảm, chia sẻ và đồng hành với những nỗi vất vả, khó khăn trên con đường ấy. Và rôi… thầy sẽ cùng chúng tôi chạm tới “thành công”.

Lời nhắn nhủ của thầy chưa bao giờ là vô nghĩa: “Hãy luôn hướng về nơi có ánh sáng, hướng về nơi mà ở đó có những điều tốt đẹp đang chờ đón. Muốn làm được điều đó phải như chú ong chăm chỉ, góp nhặt từng chút, từng chút một”. Đúng vậy! Và nụ hoa hướng dương ngoài kia đã bung nở mang một vẻ đẹp rực rỡ của ánh mặt trời, mang hương sắc về một hoài niệm đáng nhớ quyến rũ chú ong chăm chỉ. Sắc vàng tươi ấy đã nhắc nhớ tôi về lời khuyên của thầy để tôi khắc vào trái tim của mình hoài niệm về một thời đã từng say đắm say đuối môn Vật lí, một thời đã từng đam mê và may mắn có được một người truyền cảm hứng, một người thầy thật tốt:” Thầy tôi”.

Nguyễn Phương Ngọc

Lớp 8B – Trường THCS An Châu


Từ khóa tìm kiếm:

  • vietvanhoctro com
  • https://vietvanhoctro com/ms126-cam-nghi-cua-em-ve-mot-nguoi-thay-ma-em-yeu-quy
0