25/05/2017, 10:52

Kể về một kỉ niệm thời thơ ấu mà em nhớ mãi

Kể về một kỉ niệm thời thơ ấu mà em nhớ mãi 4.8 (96%) 380 votes Thời thơ ấu đối với em là những ngày tháng đẹp nhất. Đã có biết bao kỉ niệm vui, buồn gắn bó với em làm em nhớ mãi. Em vẫn còn nhớ ngày hôm đó, mọi thứ dường như đều thay đổi. Bầu trời xanh hơn, gió mát rượi, trên đường tràn đầy cờ hoa ...

Kể về một kỉ niệm thời thơ ấu mà em nhớ mãi 4.8 (96%) 380 votes Thời thơ ấu đối với em là những ngày tháng đẹp nhất. Đã có biết bao kỉ niệm vui, buồn gắn bó với em làm em nhớ mãi. Em vẫn còn nhớ ngày hôm đó, mọi thứ dường như đều thay đổi. Bầu trời xanh hơn, gió mát rượi, trên đường tràn đầy cờ hoa đủ màu sắc. ...

Thời thơ ấu đối với em là những ngày tháng đẹp nhất. Đã có biết bao kỉ niệm vui, buồn gắn bó với em làm em nhớ mãi.

Em vẫn còn nhớ ngày hôm đó, mọi thứ dường như đều thay đổi. Bầu trời xanh hơn, gió mát rượi, trên đường tràn đầy cờ hoa đủ màu sắc. Hôm nay, em ngồi sau xe mẹ, hãnh diện về bộ đồng phục mới, chiếc áo trắng có hàng khuy thẳng tắp, chiếc váy có dây đeo và hai bím tóc cứ phất phơ trước gió. Hôm nay, em cũng dường như lớn hơn vi em đang đứng trước cổng trường cấp I. Đây là ngày đầu tiên em đi học. Cũng như em, bao cô bé, cậu bé học trò đều nép vào lòng bố mẹ chẳng muốn rời. Mấy hôm trước ở trường đã tập rồi mà giờ em vẫn còn run thế. Mới là học sinh lớp Một – lớp bé nhất, chúng em phải đi vào trường trước tất cả mọi người, lớp 1A đã đi qua rồi. Tiếp theo là lớp 1B của em. Tự hào là học sinh lớp Một, em quên cả sợ hãi mà vẫy tay chào các anh chị lớp lớn. Bây giờ em là một học sinh đứng giữa ngôi trường thân yêu mà mình sẽ gắn bó suốt năm năm. Giây phút này sẽ không bao giờ phai nhạt trong em. Nhìn thấy những dãy bàn ghế sao mà thẳng như khi xếp hàng. Còn chiếc bảng đen vẫn còn sáng bóng. Em được học bài học đạo đức đầu tiên. Giọng cô giáo sao mà trầm ấm đến thế. Giữa bao nhiêu người bạn mới, em đồng thanh đọc Năm điều Bác Hồ dạy. Với em, nơi đây thật là lạ lẫm nhưng em tự nhủ rồi sẽ quen thôi. Ngày hôm nay em sẽ luôn ghi nhớ mãi trong lòng không bao giờ quên.

Đi học là cả một quãng thời gian rất dài. Năm nay, em đã học lớp Tám mà vẫn nhớ về cô giáo thân yêu hồi lớp Một. Sau năm học đầu tiên, em đã lên lớp Hai nhưng vẫn còn rất nhớ cô Liên dạy em năm trước. Cô thường xoa đầu chúng em và nở một nụ cười hiền hậu. Cô Liên rất tốt nên đứa nào lớp em cũng yêu cô. Cô như một người mẹ thứ hai của em ở trường. Mỗi buổi trưa ngủ dậy, cô luôn tết tóc cho các bạn gái và cài lại áo cho các bạn trai. Người dạy cho bọn em biết đọc, biết viết nét chữ đầu tiên cũng là cô. Vậy mà, chẳng ai ngờ cô lại xa chúng em sớm như vậy. Kết thúc lễ bế giảng học kì I năm học lớp Hai, như thường lệ em lại vào chào cô. Nhưng hôm nay em thấy cô đang dọn đồ. Và cô bảo với bọn em là cô nghỉ hưu rồi. Cả ngày hôm đó, em cứ thấy trống trải lạ thường. Cuối giờ, chạy xuống lớp 1B cũng không còn thấy cô Liên ở đó nữa. Vậy là bây giờ em chỉ gặp cô vào những ngày kỉ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 hằng năm mà thôi. Cô vẫn xoa đầu bọn em như những ngày nào. Cảm giác đó thật ấm áp. Cô rất tự hào vì bây giờ nhiều học sinh của cô đã được vào Trường THCS Trưng Vương. Dù bây giờ không được học cô nữa nhưng cô vẫn mãi mãi là thần tượng của em. Cô ơi, con nhớ cô lắm!…

Giờ đây, mỗi ngày đến trường với em luôn là một ngày thật vui vì ngày nào em cũng có những người bạn đi cùng. Trong số đó có Giang — người bạn thân nhất của em. Em và Giang chơi với nhau rất thân từ hồi lớp Bốn. Nhưng không  mấy ai biết bọn em đã kết bạn với nhau như thế nào. Lên lớp Bốn, cô Ngọc chuyển chỗ của em sang ngồi bàn thứ ba, cạnh Giang và Huyền. Cả hai đều dong dỏng cao, đều có mái tóc buộc gọn và làn da trắng trẻo. Tuy hình dáng giống nhau nhưng tính tình lại khác nhau hoàn toàn. Giang thì học giỏi và chăm chỉ, được bạn bè, thầy cô giáo yêu mến. Còn Huyền thì ngỗ ngược, chỉ làm người khác phiền lòng. Nhưng cũng chỉ nhờ những tính cách đó của Huyền mà em lại quen và thân được với Giang. Hôm ấy, giờ ra chơi, em đang tranh thủ làm nốt bài tập thì Huyền giật mất quyển vở của em. Em bảo Huyền:

– Trả quyển vở cho tớ đi, tớ không đùa đâu.

Thế mà Huyền không nghe, cứ chạy miết làm em phải đuổi theo. Ra đến sân trường thì em chẳng thấy Huyền đâu cả. Nhìn một lúc em thấy bạn ấy vừa chạy vừa cười. Tức quá, em định chạy đến lấy quyển vở thì vô tình xô ngã bạn. Quay lại thì hóa ra đó không phải là Huyền mà là Giang. Hai bạn giống nhau quá nên em bị nhầm lẫn. Bạn ấy còn bị chảy máu ở tay nữa. Em vội đưa bạn vào phòng y tế băng bó. Khi biết chuyện, cô giáo đã khiển trách cả em và Huyền và định phạt bọn em đứng ở góc lớp. Nhưng Giang dã xin cô để em về chỗ vì em không cố ý làm bạn ngã. Từ lúc đó, em rất cảm phục bạn vì em đã khiến bạn đau như vậy mà bạn không những không giận mà còn lại xin cho em nữa. Lúc tan học, em chạy đến xin lỗi bạn nhưng Giang nói bạn không còn đau nữa. Thế là chúng em đi bộ về nhà, trò truyện vui vẻ. Từ ngày hôm đó, Giang và em là bạn thân từ lúc nào không biết nữa. Có Giang, đường về nhà trở nên ngắn hơn. Em cũng có người để chia sẻ những lúc vui buồn. Cảm ơn Giang nhiều!

Em yêu tất cả những ki niệm dù vui lẫn buồn. Đó là những lần em có thể có thêm một điều gì đó và cũng có thể mất đi một thứ nào đó. Đó là lúc em thấy thật nhiều cảm xúc về thời đã xa: “Cảm ơn kỉ niệm nhé! Mình sẽ không bao giờ quên bạn!”.

0