11/05/2018, 14:32

Kể lại một kỉ niệm buồn của em

() – Em hãy . ( Bài làm của bạn Nguyễn Phương Ly trường THPT Bình Giang, Hải Dương). Đề bài: Kể lại kỉ niệm buồn của em Bài làm Kí ức buồn ai cũng có. Nó đã để lại trong tâm hồn con những khoảng trống vô hình. Và khoảng trống đó là. Khi ấy con 6 tuổi, con ...

() – Em hãy . ( Bài làm của bạn Nguyễn Phương Ly trường THPT Bình Giang, Hải Dương).

Đề bài: Kể lại kỉ niệm buồn của em

Bài làm

     Kí ức buồn ai cũng có. Nó đã để lại trong tâm hồn con những khoảng trống vô hình. Và khoảng trống đó là. Khi ấy con 6 tuổi, con có cả cha và mẹ bên mình. Một gia đình hạnh phúc là đây. Tuy rằng nhà mình có nghèo nhưng con vui lắm khi cha bế con lên và hôn lên chán con thật nhẹ. Con cũng vui khi được mẹ luôn vỗ về quan tâm chăm dóc con từng li một. Bao nỗi nhọc nhằn hằn lên đôi mắt cha dường như con nhìn thấu.

     Hàng ngày cha ra công trường làm việc còn mẹ ở nhà lo cho đàn gà đàn lợn. Ngày tháng dần qua và rồi đến một ngày…. Như bao ngày khác, cha đưa con đi học , con ngồi sau ôm cha, cái bụng cha trống rỗng để nhường cho con bát cơm nguội buổi sáng. Có lẽ đó là cái ôm cuối cùng của con, có lẽ là hơi ấm cuối cùng của cha mà con còn cơ hội được cảm nhận. Đến bây giờ con vẫn còn nhớ ngày đó , cái ngày mà cha ra đi không bao giờ quay lại. Chiều hôm ấy tan trường con được về chỉ mong mẹ đến sớm đón con về chơi với mẹ. Nhưng sao hôm nay mẹ mãi không tới đón con. Con đợi mẹ hoài.

ke-lai-mot-ki-niem-buon-cua-emke-lai-mot-ki-niem-buon-cua-em

Con đợi mãi cho tới khi cả trường còn mình con. Con ngồi trên xích đu ngóng cha mẹ tới rồi mắt con cay cay, con nấc lên những tiếng nấc của sự tủi hờn. Rồi con oà khóc. Và rồi chú tới đón con , con hỏi chú:

– Cha mẹ con đâu rồi chú sao họ không đến đón con?

Chú chỉ im lặng rồi nói:

– Con mau về nhà đi rồi con sẽ biết tại sao.

Khi con trở về thấy nhà mình sao khác quá  Con ùa chạy vào nhà, thấy mẹ nằm trên giường tóc mẹ rối bời. Mắt mẹ xa xăm khoé mi còn ướt đẫm. Con đến bên chiếc hộp nhìn qua thấy cha nằm im trong đó không nhúc nhích gì .

Đến bên mẹ:

– Chắc cha chỉ chơi chốn tìm thui mẹ không tìm thấy nên khóc phải không mẹ . Con sẽ gọi bố ra cho, mẹ đừng khóc nữa!

– Con à cha đã đi rồi đi xa mãi mãi. Cha con sẽ không bao giờ về với mẹ con mình nữa. Mẹ nói với con  con đừng buồn nha cha con bị tai nạn nên đã mất rồi.

Con oà khóc, mặt nóng ran:

– Con muốn được cha đưa con đi học thích cha hát ru con mỗi trưa hè con không muốn cha để cho mẹ khóc. Mẹ gọi cha dậy đi!

Hai mẹ con tôi cứ khóc hoài cho tới khi mệt nhoài. Và những ngày sau đó, là chuỗi ngày ảm đạm. Ngôi nhà thiếu vắng hoàn toàn đi giọng nói ấm áp của bố. Chỉ còn là tiếng ru à ơi của mẹ. Rồi lặng lẽ mẹ khóc sau khung cửa nhỏ. Bố không về nỗi đau mẹ chỉ biết dấu sâu vào trong lòng. Giọt nước mắt ấy vẫn cứ mãi tan vào trong đêm tối không ngừng. Dù con biết nhưng con không dám nói ra con sợ mẹ buồn.

     Ngày cha ra đi bỏ lại con bơ vơ yếu đuối vai mẹ hao gầy. Mẹ buồn bao nhiêu nhọc nhằn bao nhiêu con thấu hết . Và giờ con lớn rồi, con đã trưởng thành hơn . Mẹ hãy vẫn tun rằng luôn có con ở bên. Tuổi thanh xuân mẹ đã hi sinh vì con để con mỉm cười. Tình thương của mẹ còn lớn hơn cả biển trời ngoài kia. Nhưng con xin mẹ, khoảng thời gian còn lại hãy để con được thay cha nha mẹ dấu yêu!

Nguyễn Phương Ly

Lớp 12A1, Trường THPT Bình Giang, Hải Dương


 

0