04/06/2017, 00:29

Hãy kể lại một lần em mắc lỗi mà em rất ân hận

“Trong cuộc đời của mỗi con người không ai lại không có nhiều kỉ niệm vui và cả những kỉ niệm buồn, đối với em cũng vậy. Trong số những kỉ niệm của mình em nhớ nhất là lần em bị viêm phổi cấp, phải đi bệnh viện cấp cứu làm em phải nghỉ học mất một tuần làm cha mẹ phải lo lắng vất vả. Chuyện thế ...

“Trong cuộc đời của mỗi con người không ai lại không có nhiều kỉ niệm vui và cả những kỉ niệm buồn, đối với em cũng vậy. Trong số những kỉ niệm của mình em nhớ nhất là lần em bị viêm phổi cấp, phải đi bệnh viện cấp cứu làm em phải nghỉ học mất một tuần làm cha mẹ phải lo lắng vất vả. Chuyện thế này.

Ở Sài Gòn làm gì có mùa đông, nhưng vào những ngày gần Nô- en khí trời dịu lại se se lạnh. Nô-en năm ấy trời lạnh hơn bình thường. Buổi sáng ngủ dậy nhà đóng kín cửa không lạnh lắm nên em chỉ phong phanh một chiếc sơ mi đến trường. Trên đường đi thấy lành lạnh nhưng lỡ rồi lại sợ muộn giờ học nên em không quay về lấy áo lạnh nữa. Bước vào lớp em thấy bạn bè ai cũng cuộn mình trong chiếc áo ấm mà vẫn cứ xuýt xoa chỉ riêng mình em mặc áo sơ mi. Mọi người ồ lên thán phục: “Tâm giói quá! Cậu không lạnh à?”. “Được lời như cởi tấm lòng” mặc dù lạnh nhưng em vẫn làm cứng: “Trời này mà lạnh gì, tớ thấy bình thường!” Để chứng tỏ bản lĩnh anh hùng của mình giờ ra chơi em đứng ở cửa gió lùa, nơi mọi người né vì sợ lạnh. Em còn gọi một bạn trong lớp: “Nam ơi! Ra đây đứng mát lắm.”
 
Bạn bè nhìn em thán phục, được thể em càng đứng lâu dù trong người cảm thấy ớn lạnh.
 
Ngày hôm ấy đi học về, em thấy oải oải khó chịu, đến tối em sốt cao li bì, không biết trời đất gì nữa cả, đang đêm ba mẹ em phải đưa em đi bệnh viện cấp cứu. Cả nhà hốt hoảng lo lắng. Bác sĩ kết luận em bị viêm phổi cấp phải nằm viện và tiêm kháng sinh liều cao. Những ngày em nằm viện, mẹ phải nghỉ công việc ở cơ quan túc trực bên em, ba em phải thường xuyên vào ra đưa cơm nước, ba mẹ gầy xọp hẳn đi. Những đêm thức dậy thấy mẹ ngồi cạnh khuôn mặt mệt mỏi xanh xao, đôi mắt thâm quầng, sâu trũng mà em thấy thương mẹ quá chừng! Ân hận quá chừng!

“Mẹ ơi! Tất cả là tại con, tại cái tính ngông nghênh của con mà làm cho ba mẹ phải khổ!”

Em đã khóc nức nở. Mẹ vỗ về an ủi: “Chuyện đã lỡ rồi! Con đừng bận tâm nữa, gắng nhanh khỏe để ra viện là mẹ mừng rồi!”
 
Bạn bè trong lớp đến thăm rất đông, cả cô giáo chủ nhiệm nữa. Em thật ngượng sợ mọi người nhắc chuyện cũ, nhưng chẳng thấy ai nhắc đến cả. Bạn bè còn chia nhau chép bài hộ em. Nam sún còn bảo em rằng:

“Nhanh lên Tâm ơi! Cậu phải ra khỏi đây thôi, bốn bức tường này sao dễ thương bằng lớp mình được, vắng cậu lấy ai bày trò với tớ đây!”
 
Cả bọn cười ồ! Em thấy sống mũi mình cay cay! Chúng nó đáng yêu quá.

Một tuần sau em ra viện, trời vẫn còn se lạnh, bây giờ thì em không dám chủ quan nữa rồi, em mặc ngay áo ấm để giữ sức khỏe. Một tuần nằm viện cái giá quá đắt để em rút ra bài học cho mình.
 
Các bạn thân mến! Các bạn đã biết kỉ niệm buồn của mình rồi chứ, đừng ai dại dột như mình nữa các bạn nhé!”

0