24/05/2017, 11:49

Bài văn nói về một cuộc chia tay đầy hụt hẫng và nhớ nhung

Đề bài: Cảm nghĩ của em về một cuộc chia tay. ''Bạn đã bao giờ phải rời xa một người bạn mà mình yêu quý? Nếu có, hẳn sẽ cảm động với nỗi buồn của tôi lúc này: tôi vừa phải chia tay Trang...'' DÀN BÀI I. Mở bài -Giới thiệu về cuộc chia tay mà em sẽ phát biểu cảm nghĩ: ...

Đề bài: Cảm nghĩ của em về một cuộc chia tay. ''Bạn đã bao giờ phải rời xa một người bạn mà mình yêu quý? Nếu có, hẳn sẽ cảm động với nỗi buồn của tôi lúc này: tôi vừa phải chia tay Trang...''

DÀN BÀI

I.        Mở bài

-Giới thiệu về cuộc chia tay mà em sẽ phát biểu cảm nghĩ: đó là cuộc chia tay vào dịp nào? Của những ai?

-Khái quát những suy nghĩ, tình cảm của em về cuộc chia tay đó: xúc động, bồi hồi, luyến tiếc,...

II.      Thân bài

*Những suy nghĩ, cảm xúc của em về cuộc chia tay:

-Quang cảnh: cây cối (hoa phượng nở đỏ rực, bằng lăng tím màu thương nhớ...), tiếng ve da diết, bâng khuâng,...

-Không khí: lặng lẽ, trầm tư (vì lưu luyến, bồi hồi), ồn ào sôi nổi (để tâm sự, chia sẻ với nhau), buồn bã (có tiếng khóc vì luyến tiếc),...

-Hình ảnh của những người chia tay: lặng lẽ cầm tay nhau, xiết chặt tay bạn, nhìn nhau lưu luyến, òa khóc nức nở,...

* Những ấn tượng sâu đậm nhất của em về cuộc chia tay đó: cảm động, nhớ thương, buồn bã...

III.    Kết bài

-Ý nghĩa của buổi chia tay đó đối với em.

-Khái quát những cảm xúc, tình cảm của em về cuộc chia tay này.

BÀI LÀM

Bạn đã bao giờ phải rời xa một người bạn mà mình yêu quý? Nếu có, hẳn sẽ cảm động với nỗi buồn của tôi lúc này: tôi vừa phải chia tay Trang, cô bạn thân nhất của tôi vì gia đình bạn chuyển đi nơi khác. Cuộc chia tay đã để lại trong tôi những hụt hẫng, nhớ nhung...

Buổi sáng cuối hè, sương mờ chùng chình giăng nhẹ giữa trời. Tôi dậy từ rất sớm, mang theo món đồ chơi yêu thích nhất của mình để tặng cho Trang: con búp bê tóc vàng mẹ mua cho tôi vào dịp sinh nhật mới đây. Tôi phải dậy sớm để có thể ở với bạn lâu hơn một chút, và còn bởi sợ rằng nếu tôi đến muộn, bạn đi rồi thì chúng tôi sẽ không được gặp nhau nữa.

Đang ngập ngừng trước cổng nhà bạn, tôi chợt thấy Trang bước ra: đôi mắt đỏ hoe, Trang cũng ôm trên tay mấy món đồ chơi của bạn. Nhìn thấy tôi, Trang sụt sịt: “Tớ mang sang tặng ấy những thứ này, nhìn thấy chúng, ấy phải luôn nhớ đến tó' nhé...”. Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh để an ủi đứa bạn thân: “Ay đừng buồn, tớ không quên đâu, ấy cũng giữ con búp bê của tớ nhé”. Nhưng giọng tôi vẫn nghẹn lại... Hai đứa tôi đang trao quà cho nhau thì nghe tiếng ba mẹ Trang giục con gái mở rộng cửa. Hóa ra mọi thứ đã thu xếp xong xuôi cả rồi và quả thực chỉ muộn một chút nữa là tôi không gặp Trang. Mẹ Trang tươi cười đáp lại lời chào của tôi rồi gọi Trang lên xe. Sự vội vàng của người lớn khiến chúng tôi cứ đứng trơ ra không biết phải làm gì. Tôi thấy chân tay mình lóng ngóng, Trang cũng bối rối nhìn bố mẹ rồi lại nhìn tôi. Giây phút này sao mà lưu luyến đến thế! Trang ngồi lên xe là chúng tôi chẳng biết đến bao giờ mới được gặp lại. nhau. Trang ôm chầm lấy tôi rồi bước lên xe. Tôi run run đưa bàn tay lên vẫy, miệng lắp bắp không thành tiếng: “Trang đi nhé... Cháu chào hai bác!” Chiếc xe lao đi, chạy nhanh khỏi tầm mắt tôi. Chợt nghe tiếng Trang hét vọng lại: “Nhớ viết thư cho tớ nhé!!!...” Tôi òa khóc. Ôi! Thế là đứa bạn thân nhất đã đi rồi... Từ bây giờ chỉ còn tôi lủi thủi một mình trên con đường đến lớp. Bao

nhiêu kỉ niệm của hai đứa phút chốc ùa về. Nào là những buổi hai đứa cùng đi kiếm củi, nàonhững hôm trời mưa, hai đứa co ro dưới một tấm nilông, những buổi tối ngồi học muỗi đốt sưng cả chân... Trang đi rồi, tôi vẫn còn những người bạn khác, nhưng sao lòng tôi trống trải thế này?

Tôi lặng lẽ về nhà, lặng lẽ buồn. Chợt có bàn tay thật nhẹ đặt lên vai tôi. Tôi ngước mắt lên và gặp ánh mắt dịu dàng của mẹ. Mẹ âu yếm nói: “Con khóc nhiều quá Trang cũng sẽ khóc theo đấy. Cả hai đứa phải bình tĩnh để tập trung học chứ. Có thế, sau này mới gặp lại được nhau!”

Đã hơn một tháng kể từ ngày tôi và Trang xa nhau mỗi đứa một nơi. Tôi vẫn chưa quên cuộc chia tay lặng lẽ và nỗi buồn thỉnh thoảng vẫn khiến lòng tôi đau nhói nhưng tôi tin lời mẹ. Và tôi đang cố gắng học tập đế chờ một ngày gặp lại người bạn thân.

Nguồn:
0